Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
  3. Chương 9: Khai Giảng

Chương 9: Khai Giảng

Hôm nay là ngày duyệt văn nghệ cho khai giảng. Các lớp biểu diễn sẽ được nghỉ hai tiết đầu. Tổng cộng có 6 tiết mục. Ba tiết mục mở đầu, ba tiết mục ở phần giữa. Đăng diễn thứ tư nên giờ cậu ta khá thong thả. Vì nhà trường không có piano, nên đành phải mượn ở trung tâm văn hoá nghệ thuật.

Tôi lẽo đẽo theo đám nhiều chuyện trong lớp đến hội trường hóng hớt. Nhưng chỉ có người biểu diễn mới được vào, nên chúng tôi đành quay về. Qua ô cửa sổ, tôi còn kịp thấy bóng dáng cậu ta đang kiểm tra các phím đàn, trông cũng ra dáng lắm.

Duyệt xong, Đăng quay về. Cậu ta vẫn không chịu nói với tôi lời nào. Thế là tôi đành xách đít ra nói chuyện trước, nhân lúc không có đứa bạn nào ở gần.

"Duyệt OK không mày?"

Đăng ngẩng đầu lên nhìn tôi. Sau đó gật nhẹ. Tôi cảm thấy hình như mình bị bơ, liền đẩy đẩy khuỷu tay Đăng. "Sao dị? Bơ tao đấy à?". Nhận lại là sự im lặng, tôi tiếp tục:

"Giận tao chuyện hôm trước à?". Tôi chẳng biết mình lấy đâu tự tin để nghĩ như vậy...

Đăng cuối cùng cũng có phản ứng, hắn quay sang nhìn tôi. "Đúng thế."

"Thôi, lỗi tớ, xin lỗi cậu nhó." Tôi kéo áo hắn.

Đăng suy nghĩ một hồi, rồi bảo: "Không dễ xin lỗi thế đâu."

"Trước đấy mày cũng có lỗi với tao còn gì?" Tôi uất ức.

"Mày nghĩ trường hợp của mày so được với tao á? Tao xin lỗi mày ngay hôm đấy rồi, mày bơ tao tận hai hôm liền mới xin lỗi. Với lại, cái card kia cũng đâu phải của mày, người tao có lỗi phải là Hương Giang chứ?"

Đăng nói xối xả một tràng, như bị giật đúng dây. Tôi câm nín, không cãi được gì.

"Tóm lại, mày muốn chuộc lỗi không?"

"Sao? Mày lại mưu tính gì?" Tôi nhìn hắn ngờ vực.

"Ngày khai giảng làm chân chạy vặt cho tao. Tao gọi lúc nào có mặt lúc đấy, được chưa?" Đăng đá lông mày, nhìn tôi thích thú.

Tên này đúng lắm trò, cũng có phải ngôn lù đâu. Định diễn phim gì thế không biết. Nhưng thôi, với kế hoạch "tán nhanh đá nhanh" có một không hai của tôi, chắc chắn lần này sẽ là một cơ hội lớn. Tôi sẽ chẳng ngại bất cứ thằng nào con nào nữa đâu.

______________________________________________

Cuối cùng ngày này cũng tới, tôi đứng trước gương ngắm lại bản thân một hồi. Không tệ, so với năm đó. Tôi vốn dĩ có gương mặt ưa nhìn. Bạn bè hay bảo mũi tôi mà cao thêm chút nữa thì đỉnh của xinh. Nhưng tiếc là mũi tôi không cao cho lắm. Năm ấy, quá nhiều bất hạnh ập đến. Tôi bị stress và rối loạn tâm lí nhẹ, thành ra mụn nổi tùm lum, đen đi vài tone nữa. Bây giờ thì khác, mụn chưa có nổi, da vẫn trắng trẻo hồng hào lắm.

Hôm nay không phải học, nên tôi đeo một chiếc túi ngang hông đựng tiền, điện thoại và một số đồ cá nhân linh tinh.

Vừa đến cổng trường, thằng nhóc kia đã nhắn cho tôi. "Đến chưa?"

Tôi nhắn lại: "Vừa đến."

"Vào hội trường đi, tao ở trong phòng chờ."

Tôi thở dài, không nghĩ rằng hắn sẽ hành mình sớm như vậy. Lại ba chân bốn cẳng chạy đi, bỏ lại Hoa dắt xe vào lán.

Hội trường đông đúc. 'Sao lại có cả máy quay thế kia?' Tôi nghĩ bụng. Năm nay có lãnh đạo cấp trên về. Chắc là phải lấy tư liệu cho lên đài truyền hình của tỉnh.

Tôi len lỏi vào trong phòng chờ, mặc cho tờ giấy không phận sự miễn vào được dán trên cửa.

Đi qua dàn thiên nga váy trắng xúng xính, mùi nước khoa thơm nức mũi. Có đội nhảy đương đại, có đội múa mặc áo dài truyền thống, có cả đội khiêu vũ. Lớp nào trông cũng thật sôi động, liệu lớp mình có nhạt nhoà quá không? Dù sao thì piano tôi nghĩ cũng chỉ là nhạc nhẹ nhàng thôi.

Tôi đã đánh bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu khi vừa nhìn thấy thiếu niên kia. Đăng ngồi bên cửa sổ, gió thổi qua làm và sợi tóc đung đưa. Tóc vuốt mái lên khác hẳn so với mọi ngày để lộ vầng trán cao. Mặc vest đen, đi giày da bóng bẩy càng làm Đăng trưởng thành lên trông thấy.

"Lề mề quá đấy." Đăng đang bấm điện thoại, thầy tôi đến liền ngẩng lên.

"Tính sai cái gì thì sai một thể đi. Tí người ta phải ngồi dự ở khu vực lớp, không có được chạy lung tung như bạn đâu."

Đăng dúi cái điện thoại vào tay tôi. "Tí chụp cho tao vài tấm ảnh nhé."

"Máy tao cũng chụp được mà? Với lại mật khẩu là gì?"

"Không có mật khẩu."

"Ghê, không sợ tao vào lục tin nhắn hay thư viện ảnh của mày à?" Tôi ngạc nhiên. Chẳng ai lại đi giao điện thoại vào tay người khác thế.

"Haha, thích lục thì cứ việc, không làm gì trái lương tâm thì sao phải sợ nhở? Với lại mục đích cũng không hẳn là để chụp ảnh. Đưa mày giữ dùm chứ tao chả biết để ở đâu cả. Đút túi quần thì lúc ngồi xuống khó chịu lắm." Đăng cười hớn hở.

Tôi ồ lên một tiếng.

Có thông báo học sinh các lớp tập trung ổn định chỗ ngồi. Tôi lại len lỏi khỏi đám người để về chỗ của mình.

Vừa đến khu vực lớp mình, Linh đang ngó ngang ngó dọc tìm tôi. Thấy tôi, nhỏ liền vẫy tay, chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình. Lớp tôi được phân cho ngồi chính giữa, đặc quyền cơ bản của những lớp chọn là thế. Vị trí đắc địa này liệu chụp ảnh có ra gì không đây.

Tôi loay hoay rút điện thoại của Đăng ra từ trong túi, không kìm được tò mò mà vào luôn messenger của cậu ta. Có thể trong mắt đa số, hành động ấy của tôi là vô duyên, nhưng có nhiều chuyện tôi cần phải biết, phục vụ cho kế hoạch trả thù đảo ngược này của mình.

Lướt đi lướt lại một hồi, chẳng có gì đặc biệt. Tin nhắn cho tôi lúc này ở ngay đầu, ở dưới là nhắn cho chị, dưới nữa là mấy nhóm chat câu lạc bộ bóng đá, nhóm game,... có vài tin nhắn của mấy em gái thì ém tận tít dưới, có tin trả lời hời hợt, có tin còn không thèm đọc. Tôi bất ngờ. Không giống như những gì mình biết.

Tôi lục tìm tin nhắn của Vũ Hà Nhi. Thời điểm này đáng lẽ Đăng phải đang mập mờ với Nhi mới đúng. Nhưng không, hầu hết tin nhắn đều là từ phía Nhi. Tin nhắn gần đây nhất là hai ngày trước cậu ta còn không thèm trả lời.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5698 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5235 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4973 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4555 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4479 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4389 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter