Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu
  3. Chương 22: Người Anh Em, Làm Việc Đê

Chương 22: Người Anh Em, Làm Việc Đê

Ban đêm.

Bệnh viện chìm trong sự tĩnh lặng, hành lang không người sáng đèn, hai thành viên ban Chiến đấu nghiêng người ngủ trên ghế.

Đèn trong phòng đã tắt.

Nhìn qua vách kính cách ly trong suốt sẽ thấy được một bóng người hơi gồ lên trên giường.

Trong bóng tối, tiếng gặm nhấm “rột rột” khiến người nghe rợn tóc gáy vang lên, màn đêm sâu thẳm khiến âm thanh ấy càng thêm quái dị.

Triệu Đông nằm trên giường, sốt cao đến mê man.

Ý thức của cậu ta không còn rõ ràng, nhưng vẫn chưa ngất hẳn.

Cậu ta có thể cảm nhận được có thứ tà ác nào đó đang sinh trưởng trong cơ thể mình, tham lam gặm nhấm máu thịt và các nội tạng của mình. Cảm giác tê ngứa và đau đớn ấy như thể có hàng triệu con sâu bò trên xương cậu ta, khiến cậu ta sống không bằng chết.

Ánh đèn ngoài hành lang chiếu qua cửa sổ vào căn phòng tối tăm, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện dưới ánh đèn mờ ảo.

Là ảo giác sao?

Hay cậu ta sốt quá nên lú lẫn rồi?

Triệu Đông đang yếu ớt bèn nhọc nhằn hé mắt, hòng nhìn rõ bóng người đang đi đến cạnh giường.

Tấm chăn trên người cậu ta bị vén ra.

Những sinh vật kí sinh trong người Triệu Đông bỗng trở nên nóng nảy, va chạm khắp nơi trong cơ thể cậu ta.

Triệu Đông rùng mình, vô thức muốn vùng ra để tránh.

Đúng lúc này, cậu ta bỗng thấy mắt mình tối sầm.

Một bàn tay lạnh như băng lẳng lặng phủ lên mí mắt nóng rực của cậu ta.

“Suỵt.”

Bàn tay của người kia rất lạnh, hệt như tảng băng đột ngột rơi vào nước sôi lửa bỏng, khiến cậu ta không khỏi rùng mình.

Có một cảm giác quen cuộc vô cùng.

Không biết vì sao, Triệu Đông bỗng thấy yên tâm hẳn.

Sau khi chắc chắn Triệu Đông không vùng vẫy nữa, Diệp Ca mới cúi xuống kiểm tra tình trạng hiện giờ của cậu ta.

Những mảng xanh tím và sưng phù thê thảm đã lan từ bắp đùi lên ngực cậu ta, vô số ấu trùng nhện bò lúc nhúc dưới lớp da của cơ thể đã gần như không còn ra dáng con người, thoạt trông vừa kinh khủng vừa đáng sợ.

Diệp Ca lấy bọc trứng trong túi ra, cẩn thận rạch một vết.

Chất lỏng dính nhớp hơi đục nhỏ xuống đầu gối Triệu Đông.

Một giọt, hai giọt, ba giọt.

Như cá mập đánh hơi thấy máu, những con ấu trùng nhện đang ngọ nguậy tranh nhau ùa về hướng chất lỏng rơi xuống.

Vô số ấu trùng nhện bán trong suốt nối đuôi nhau bò ra từ dưới da Triệu Đông như nước rỉ ra từ miếng bọt biển.

Cứ bò ra một con Diệp Ca lại bóp chết một con.

Không bao lâu sau ấu trùng đã bò ra hết, da của Triệu Đông không còn nhấp nhô lúc nhúc nữa, những vết tím bầm cũng không còn quá đáng sợ. Chẳng qua chắc phải vài ngày, thậm chí là vài tuần nữa mới hết sưng được.

Để một người hoàn toàn khỏe mạnh lại sau khi bị trứng nhện mặt quỷ ký sinh cần rất nhiều thời gian.

…Không chỉ riêng cơ thể, mà còn cả tâm lý.

Trong bóng tối, nghe tiếng thở dần đều của Triệu Đông, Diệp Ca nhìn ra ngoài cửa sổ.

Màn đêm vẫn còn dày đặc.

Cả thành phố đều đang say ngủ, chỉ có vài ánh đèn lác đác đang chậm rãi chuyển động phía xa.

Diệp Ca thở dài.

Thôi vậy.

Làm việc tốt thì làm tới cùng, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên.

…Vẫn còn bao nhiêu người đang bị treo trong hang nhện kia kìa.

…

Khi Diệp Ca xử lý xong mọi chuyện thì bầu trời đã dần ánh màu sáng bạc, những tia nắng ban mai tràn ra từ đường chân trời, dần dần xua đi bóng tối, soi sáng cả bầu trời.

Cuối cùng anh cũng về đến nhà.

Diệp Ca thay bộ quần áo dính đầy máu và chất dịch của nhện ra rồi bổ nhào xuống giường, khẽ lầm bầm một câu bằng chất giọng khàn đặc. Tiên Hiệp Hay

Đờ mờ, mệt quá.

Việc xử lí nhện mặt quỷ sau đó cũng không có gì mệt lắm, dù sao thì nếu xét về cường độ và mức nguy hiểm, phó bản trong trò chơi vẫn khó hơn nhiều.

Phải “giao tranh” với Kê Huyền mới là chuyện khiến anh mệt mỏi nhất trong cả buổi tối.

Diệp Ca nhìn lên trần nhà, nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Kê Huyền.

Dù không chắc lắm nhưng hình như… hắn tạm thời chưa phát hiện ra thân phận của mình nhỉ?

Anh cũng không dám chắc nữa.

Những ngày anh sống trong trò chơi cứ như chuyện của kiếp trước, mà bản thân Kê Huyền lúc đó đã là một quả bom hẹn giờ không ổn định. Bây giờ khi hắn đã là Quỷ Vương, Diệp Ca càng không thể đoán được hắn nghĩ cái gì, hoặc sau này định làm chuyện gì.

Mà bây giờ, anh lại trở thành “gián điệp” của đối phương tại Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.

Đuệch.

Diệp Ca trở mình, vùi mặt xuống gối.

Trầm cảm thật chứ.

“Hay là…mình trốn đi?” Cánh tay đen sáp lại cạnh gối anh.

Kể từ lúc nhận thức rằng mình và Diệp Ca đã “ngồi chung một thuyền”, nó vô cùng quan tâm cho an toàn tính mạng của Diệp Ca: “Có cần tui viết đơn từ chức giúp anh không?”

“Từ cái đầu mày.” Diệp Ca lạnh lùng nhìn nó.

“Mày bị ngu đúng không?” Anh vô tình nói: “Mày nghĩ Vương lại trao trách nhiệm nặng nề cho một kẻ vừa bị nghi phản bội mà không đề phòng chút nào à?”

Cánh tay đen vừa bị chửi ngu: “Hic…”

Diệp Ca híp mắt: “Hắn làm vậy chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị rồi nên mới không sợ tao trở mặt.”

Anh nói: “Đây là một phép thử.”

“Vậy…” Cánh tay đen dè dặt hỏi: “Vậy anh định làm gì?”

Diệp Ca: “Án binh bất động thôi.”

Hiện giờ anh vẫn chưa thể đoán được hành động tiếp theo của đối phương, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, để hắn nắm được thóp.

Tệ nhất thì cùng lắm…

Chiến thêm lần nữa thôi.

Diệp Ca nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay, đôi mắt nhạt màu cụp xuống, vẻ lạnh lẽo thoáng lướt qua bên trong.

…Nếu mình đã có thể giết hắn một lần thì tất nhiên cũng có thể giết hắn lần thứ hai.

“Thế thì,” cánh tay đen không kiềm được cái tính tò mò, mạnh dạn đặt câu hỏi: “Trước đây đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy?”

Diệp Ca lườm nó: “Mày tò mò lắm hả?”

Cánh tay đen “Ừa” một tiếng rõ rệt.

Tò mò lắm, tò mò gần chết luôn!

Diệp Ca híp mắt, môi thoáng ý cười, bảo: “Vậy à…”

“!!!” Cánh tay đen rùng mình, nó vô thức lùi ra sau, trực giác mách bảo nó có gì đó không bình thường lắm…

Nó quá quen với kiểu cười này rồi…

Mỗi lần con người này muốn lừa bịp nó đều như vậy hết á!

“Hôm nay chạy tới chạy lui cả ngày, tao mệt lắm, nhưng mà tao vẫn còn cả đống công việc chưa làm xong nữa, mà nhớ lại quá khứ cũng khá là tốn thời gian chứ…” Diệp Ca cười tít mắt, nói: “Vậy đi, mày xử lý tài liệu giúp tao một tháng, tao kể chuyện cho mày nghe.”

Cánh tay đen: “…”

Tui biết lắm mà!!!

Nó nghiến răng: “Nửa tháng!”

Diệp Ca vô cảm nói: “Hai tháng.”

Cánh tay đen: “…”

Đờ mờ, xảo trá.

Cánh tay đen đành phải lùi bước: “…Một tháng thì một tháng vậy.”

Diệp Ca thờ ơ nói: “Hai tháng rưỡi.”

Cánh tay đen: “!”

Nó phẫn nộ cực kỳ, bảo: “Anh làm vậy là áp bức! Là bóc lột! Đồ tư bản vô nhân tính!”

…Xem ra từ hồi chơi điện thoại nó đã học được kha khá từ mới rồi.

Diệp Ca cười khẩy: “Bây giờ tao nhận lương một đầu nhưng có tới hai chủ, chạy việc hai bên lại còn phải tăng ca không lương, tao có kêu ca câu nào không?”

Cánh tay đen: “…Chốt.”

Nó bị buộc phải kí một hiệp ước “mất nước” đầy nhục nhã, sau đó bắt đầu đau khổ xử lí đống tài liệu dang dở Diệp Ca mang về trong thư phòng.

Đầu bút lướt trên trang giấy phát ra âm thanh sột soạt.

Diệp Ca co gối tựa vào đầu giường, quay sang nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Mặt trời mới mọc đằng đông.

Nắng sớm xuyên qua tầng mây, bầu trời chuyển dần từ màu đỏ tím sang xanh thẫm, rồi nhạt dần thành màu xanh trắng. Cả thế giới dần dần bừng sáng.

Ánh nắng rực rỡ tràn vào qua khe cửa khép hờ, phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt lên gò má trắng như sứ của chàng thanh niên.

Giữa ánh nắng, Diệp Ca khẽ híp mắt, đôi mắt nhạt màu gần như trong suốt, bờ mi dài mềm mượt như nhung rủ xuống, che khuất hết thảy cảm xúc trong mắt anh.

…Kinh nghiệm mách bảo anh không nên nhớ lại chuyện quá khứ.

Đã có không biết bao nhiêu người chơi sụp đổ bởi những kí ức nặng nề mình mang trên lưng rồi gục ngã khi mắc kẹt giữa quá khứ đẫm máu cùng hiện thực tàn khốc. Muốn sống sót trong trò chơi, họ buộc phải vứt bỏ vài thứ, càng phải học cách lãng quên.

Sau khi rời khỏi trò chơi, lâu lắm rồi Diệp Ca không nhớ lại quãng thời gian ấy nữa.

Những chuyện cỏn con nhưng bận rộn nêm kín từng ngày khiến anh gần như quên đi mình từng vùng khỏi một nơi như thế nào.

Mà nó lại giống như một vết sẹo vừa lên da non, yếu ớt vô cùng, chỉ cần kéo nhẹ một chút thôi là sẽ rách ra, phơi bày hết cả vết thương đẫm máu và mưng mủ bên dưới.

…Chính những lúc thế này anh mới nhận ra rằng, hóa ra mình chưa quên bất cứ chuyện gì.

Những kí ức và hình ảnh ấy chỉ kiên nhẫn giấu mình, lẳng lặng chờ đợi thời điểm thích hợp nhất. Rồi khi giây phút ấy đến, chúng sẽ vỡ òa như dòng lũ cuồn cuộn phá đê, không thể ngăn cản.

Diệp Ca nhắm mắt.

Khi anh mở mắt, những ưu tư chân thật trước đó như làn sương mỏng bốc hơi dưới ánh mắt trời, chẳng để lại một dấu vết nào.

Anh mở điện thoại ra nhìn.

Sáu giờ bốn mươi.

Diệp Ca ngáp dài, thờ ơ tắt chuông báo thức còn chưa kịp vang lên.

Thôi, hôm nay cúp làm một hôm vậy.

Anh suy nghĩ một chốc rồi quả quyết ném điện thoại sang một bên, lại nằm xuống giường.

…

Máu tươi, những gương mặt trắng bệch, vô số xác chết không hoàn chỉnh… mùi tanh của sự giết chóc lan tỏa trong không khí.

Những hình ảnh vụn vặt xoay tròn như cơn lốc đen kịt.

Một cậu bé đứng giữa trung tâm xoáy nước.

Cậu ta có khuôn cằm thuôn nhọn, sắc mặt trắng bệch, một màu đỏ thẫm lờ mờ dâng lên từ sâu trong đôi mắt tối đen, như dòng máu tươi đỏ tươi lan tràn trong bóng đêm.

Cậu bé lẳng lặng nhìn anh, sự cố chấp đến âm u cuộn trào tận sâu trong đôi mắt, xen lẫn sự điên cuồng mà anh không thể nắm bắt được.

Ngực cậu bé có một lỗ hổng lớn, trông như bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó xuyên qua. Thế nhưng, thứ chảy ra từ ngực cậu bé không phải là dòng máu đỏ tươi mà là quỷ khí đậm đặc sền sệt như mực.

Diệp Ca trơ mắt nhìn nó bước từng bước đến gần mình.

“Anh ơi.”

Giọng nói giòn giã của đứa trẻ vừa ngây thơ vừa hồn nhiên, nó hỏi: “Anh không nhớ em ạ?”

Ngay sau đó, giọng nói ấy lại trở nên trầm khàn, chứa đựng sức hút của một người đàn ông trưởng thành:

“…Tại sao anh lại chạy trốn?”

Người đàn ông cao lớn cúi xuống, cái bóng nặng nề phủ lên người anh.

Như có dòng máu tươi đặc quánh chảy trong đôi ngươi đỏ thẫm, hắn khẽ cười lại gần anh, bờ môi lạnh toát kề sát tai Diệp Ca, âm khí chết chóc quẩn quanh người hắn:

“Anh không thích em nữa à? Anh ơi.”

Diệp Ca mở choàng mắt, anh thở dốc, lồng ngực phập phồng dồn dập.

Hoàng hôn đã buông xuống, sắc vàng ấm áp bao trùm khắp căn phòng.

Mãi lâu sau anh mới bình tĩnh lại, sau đó rề rà ngồi dậy.

Diệp Ca day huyệt Thái Dương, đầu đau như búa bổ. Anh khẽ chửi một tiếng.

Mẹ nó.

Kê Huyền chết tiệt.

Nằm mơ cũng không tha cho anh.

Diệp Ca thò tay sang tìm chiếc điện thoại bị anh ném lên tủ đầu giường.

Nhưng bất ngờ là anh không nhận được tin nhắn giận dữ hay những cuộc gọi liên hoàn nào từ trưởng phòng, mà trái lại, Lưu Triệu Thừa gửi tin nhắn hỏi thăm anh với giọng điệu ôn hòa, dặn dò anh chăm sóc sức khỏe. Đồng thời còn tiện thể báo rằng sức khỏe Triệu Đông đã khá hơn rồi, dù họ không biết lý do những ai nấy đều thấy nhẹ nhõm.

Diệp Ca kéo tin nhắn lên.

Hóa ra cánh tay đen đã xin nghỉ giúp anh… giọng điệu của nó mềm mỏng nhưng không hèn mọn, đáng thương mà không lố quá, chuẩn bài xin nghỉ ốm kiểu mẫu.

Anh ngạc nhiên nhướng mày.

Ô, được đấy nhỉ.

Khả năng xã giao đỉnh của chóp.

Ngay lúc Diệp Ca đang mải mê suy nghĩ nên làm sao để tiếp tục “bòn rút” cánh tay đen một cách hiệu quả, bắt nó phải tình nguyện làm “khổ sai” cho mình thì chiếc điện thoại trong tay bất chợt rung lên.

Trên thanh thông báo, một cái đầu mèo quen thuộc nhảy ra.

[Meo Meo thích ăn cá: Này người anh em, làm việc đê.]

Diệp Ca: “…”

Chết tiệt, làm thế nào mà con quỷ này còn thích nghi với văn minh hiện đại hơn cả mình vậy.

Bất công quá!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5670 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4955 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4538 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4460 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4354 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter