Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Số 31 Đường Giấc Mơ

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Số 31 Đường Giấc Mơ
  3. Chương : 42

Chương : 42

Tối thứ Tư, Toby kiểm tiền.

Anh còn lại 32.650 bảng. Đủ để trả tiền cho căn bếp, trả Damian, mua rèm mới, thảm mới, thuê một người làm vườn, và có thể vẫn còn đủ để mua một máy tính cá nhân mới và một chiếc TV màn hình lớn. Anh điền dữ liệu vào bảng biểu, và mỉm cười. Mọi việc đều thuận lợi. Anh nắm được mọi thứ. Anh kiểm soát tất cả.

Có tiếng gõ cửa khiến Toby nhanh tay đóng ngăn kéo và màn hình máy tính. “Ai đấy?”

“Con đây. Em vào được không?”

“Dĩ nhiên.”

Con bước vào. “Mấy cái nhà tắm,” cậu chỉ ngón tay cái ra sau lưng. “Chúng hơi sang đấy.”

“Em có thích không?”

“Đẹp tuyệt. Trông như mấy phòng tắm ở khách sạn vậy.”

“Mừng là em thích.”

Con rụt rè bước vào phòng và nhìn vào màn hình máy tính của Toby. “Em không làm phiền gì đấy chứ?”

“Không. Có phiền gì đâu. Anh có thể giúp gì em không?”

“Có đấy.” Cậu ngồi lên một góc giường của Toby. “Thực sự là cũng hơi ngượng. Nhưng em tự hỏi không biết anh có thể giúp em cái này được không.”

“OK.”

“Em tự hỏi không biết anh có thể bày cho em cách… làm thơ không?”

“Làm thơ á?”

“Vâng. Em muốn tặng một thứ gì đặc biệt cho Daisy. Và cô ấy không phải loại con gái thích trang sức hay những thứ đại loại. Vậy nên em nghĩ, em có thể, anh biết không, viết cái gì đó cho cô ấy. Cái gì đó thật đẹp đẽ.”

“Một bài thơ tình?”

“Vâng, kiểu như vậy đấy. Nhưng đừng quá sướt mướt.”

Toby mỉm cười. “Rồi,” anh đáp. “Này, anh không nhất thiết có thể bày cho em làm thơ như thế nào, nhưng anh chắc chắn có thể giúp được em. Em chỉ cần nghĩ về cảm xúc nào mà em cố gắng bày tỏ.”

“Vâng,” Con nói. “Em biết là thế nào anh cũng nói thế mà. Và em cũng gần như biết em muốn nói gì. Em chỉ cần biết cách làm thế nào để biến chúng thành một bài thơ thôi.”

“Phải rồi. OK.” Toby lôi trên bàn ra một cuốn vở, một chiếc bút từ trong ống bút và đưa cho Con. “Viết ra đây vài từ, vài câu. Em không cần viết thành hàng cũng được, chỉ cần ghi chúng ra thôi.”

Con cầm lấy cuốn vở từ tay anh và nhíu mày.

Toby quay trở lại với máy tính.

“Chúng có cần có vần điệu không?”

Toby mỉm cười với cậu. “Không. Chỉ những từ ngữ của cảm xúc.”

“Rồi,” cậu đáp, gõ gõ chiếc bút bi xuống trang giấy. “Được rồi.”

Một vài phút trôi qua. Toby vờ như đang tìm kiếm điều gì quan trọng trên internet, trong khi Con đang hí hoáy viết với chiếc bút bi.

“Em xong rồi đây.” Con nói, đưa cuốn vở cho Con.

Toby nhìn trang giấy. Chữ Con rất nhỏ và lộn xộn.

“Anh có đọc được không?”

“Được.” Toby nói. “Đọc tốt. Để xem nào.”

Anh đọc thành tiếng: “thay đổi thế giới của anh”, “hoàn hảo”, “quý giá”, “khác biệt với mọi người”, “thực sự”, “đặc biệt”, “anh cảm giác anh đã tìm thấy con đường của mình”, “tốt đẹp hơn anh”, “một thiên thần”, “phép lạ”, “cảm hứng”, “hơn tất cả những gì anh nghĩ anh có thể đạt được”.

Con cười, một tiếng cười hơi căng thẳng, gượng gạo. “Em hơi ngượng,” cậu nói.

“Không, không. Chẳng có gì phải ngượng,” Toby nói động viên. “Những câu chữ này tuyệt đấy. Thật mà.”

“Liệu em có thể biến chúng thành thơ được không?”

“Có chứ,” anh trả lời. “Chắc chắn. Giờ thì - em có ý định gì?”

“Cái gì ạ?”

“Bài thơ này để làm gì? Để nói với cô ấy là em yêu cô ấy phải không?”

“Vâng. Em nghĩ vậy. Em chỉ muốn cô ấy biết em cảm nhận như thế nào về cô ấy. Nhưng em cũng muốn cô ấy nghĩ rằng, anh biết đấy, là em thông minh.”

“Thông minh,” Toby mỉm cười. “Anh hiểu rồi.”

“À, sáng tạo. Em nghĩ cô ấy có lẽ biết là em không thông minh rồi.”

“OK, nào, chúng ta hãy bắt đầu nhé?”

“Cái gì ạ, bây giờ á?”

“Ừ. Sao lại không? Được rồi, trước tiên cần đặt đầu đề cho bài thơ. Em có ý tưởng gì không?”

“Có ạ. Vâng. Em biết chính xác em muốn gọi bài thơ này như thế nào. Em muốn đặt là: ‘Người con gái tỏa nắng của tôi’.”

Hai tiếng sau, Con rời khỏi phòng của Toby, ghì chặt bài tụng ca dành cho Daisy vào ngực.

Toby thở dài, cảm thấy những làn sóng hạnh phúc vỗ nhẹ nhàng trong cơ thể.

Bài thơ của Con không đặc biệt sáng lạn hay đặc biệt nên thơ, nhưng đó là một bài thơ thành thực, ngọt ngào, đúng đắn và tươi mới. Và nó đã làm Toby rung động, sâu sắc. Giờ anh đang liếc nhìn qua bên kia phố, tới căn hộ của Leah. Đèn còn sáng; những cánh rèm đã khép. Anh cố tưởng tượng ra cô, trong bộ đồ ngủ, tóc buộc gọn, đeo kính, một ly rượu vang trên bàn nước, tay cô cầm cuốn sách. Cô chưa liên lạc lại với anh kể từ sau buổi chiều ở Kenwood, nhưng, chính Toby cũng náu mình tránh liên hệ. Anh đóng kín rèm hằng đêm và cô độc một mình. Nhưng khi anh ngó qua khe rèm, anh cảm thấy một luồng năng lượng tích cực chảy trong cơ thể. Nếu như Con có thể không sợ hãi bước vào một cuộc tình với một người hoàn toàn khác biệt với cậu, thì tại sao anh lại không thể? Người ta không phải cứ phù hợp thì mới ở bên nhau. Leah và Amitabh hợp nhau đến từng chút một, trừ màu da, và chỉ một yếu tố đơn giản đó lại chia lìa họ. Chỉ vì Leah yêu thể thao, có óc tổ chức, gọn gàng, tươi mới, dễ gần và thích giao du, không có nghĩa là cô ấy không muốn ở bên một người lười vận động, bừa bộn, lôi thôi, dễ bị kích động, và khó gần. Cô đã thể hiện rõ ràng rằng cô thích thú khi ở bên Toby. Xét cho cùng, thì chính cô là người đã chủ động cuộc gặp gỡ cuối tuần của họ và cũng chính cô là người đã gợi ý đi bơi. Phần còn lại, vì thế là tùy vào việc Toby có chấp nhận lời gợi ý của cô không. Bước tiếp theo là trách nhiệm của anh. Bằng cách ngồi trong phòng mình và nghĩ ra đủ lý do để không theo đuổi tình bạn với Leah, anh đã tự mình tạo ra một lời tiên tri. Bằng cách tưởng rằng mình không đáng yêu, anh tự bảo đảm cho mình không bao giờ được yêu. Bằng cách đoán rằng không ai muốn mình, anh đảm bảo cho mình mãi cô độc.

Anh mở cửa tủ quần áo và nhìn vào bản danh sách của mình, điểm thứ 14 và 15.

Thôi không yêu Ruby nữa.

Tìm một người khác để yêu.

Và chính lúc đó anh nhận ra. Anh đã thôi không còn phải lòng Ruby nữa. Anh đã thôi từ nhiều ngày nay rồi và anh cũng chẳng để ý. Sau mười lăm năm bị ám ảnh vô phương và tận tụy vô nghĩa, anh đã tự do. Và tất cả là nhờ Leah Pilgrim, người con gái tỏa nắng của chính anh.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5670 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4955 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4538 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4460 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4354 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter