Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Song Bích

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Song Bích
  3. Chương 113: Phật oán (2)

Chương 113: Phật oán (2)

Mười sáu tháng Mười hai, kỳ nghỉ giao thừa sắp đến, mọi người đều mất tập trung. Dù Ngự sử có mở to mắt theo dõi, thì chúng thần trên điện Tuyên Chính vẫn buồn ngủ, tinh thần uể oải.

Theo lẽ thường thì tảo triều sẽ dài dòng và nhàm chán, nhưng hôm nay lại xuất hiện một “đoạn nhạc dạo ngắn”.

Buổi chầu đã diễn ra được một nửa, sau khi Thượng thư đọc văn thư như thường lệ và Tiết độ sứ trình tấu chương, thái giám hỏi: “Chúng ái khanh còn có chuyện gì khởi tấu không?”

Bình thường, đến thời điểm này thì có nghĩa là đã đến lúc tan họp, nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra, thì câu tiếp theo của thái giám sẽ là “Không có việc gì thì bãi triều”. Nhưng nay lại có một quan viên trẻ tuổi mặc trường bào hải trãi [*] màu đỏ đậm đứng ra, đưa tay nói: “Thần Minh Hoa Chương, Thiếu doãn phủ Kinh Triệu có việc khởi tấu.”

[*] Hải trãi (獬豸): con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó dùng sừng húc kẻ gian.

Tể tướng đứng trên cùng bất động mà sững người ra, những thần tử có sức tập trung kém hơn dồn dập quay đầu sang mà nhìn. Tô Hành Chỉ cũng ngẩng đầu nhìn về phía cái người có sườn mặt tuấn tú kia.

Trong sự dò xét đông đảo quan viên, Minh Hoa Thường vẫn mang dáng vẻ điềm nhiên thẳng thắn, không kiêu ngạo, không tự ti mà nói: “Tiến sĩ Quốc tử học của Quốc Tử Giám, Lư Độ, có hiềm nghi liên quan đến vụ án lấy xương liên hoàn trong Trường An, thần đề nghị điều tra lại vụ án này ạ. Bây giờ thần đã bắt được kẻ tình nghi, vì để bảo đảm sự công bằng, kính xin bệ hạ phái Đại lý tự, Ngự sử đài giám sát, dự thính phủ Kinh Triệu thẩm vấn.”

Hắn vừa nói ra lời này, cả triều chợt xôn xao. Mọi người đều mặc kệ Ngự sử, bắt đầu “châu đầu ghé tai”, đến cả Tể tướng Lục bộ đứng ở đầu hàng cũng mở to mắt ra, cũng phải liếc nhìn Minh Hoa Chương một cái.

Kinh Triệu Doãn đứng phía trước Minh Hoa Chương, sắc mặt hắn ta trở nên khó coi một cách rõ ràng.

Vụ án này là do hắn ta kết án, bây giờ cũng đã trình lên Ngự sử đài rồi, chỉ là, không biết Sát viện có chuyện gì mà cứ kéo dài mãi. Mắt thấy sự việc cũng đã kết thúc rồi, ấy thế mà khi Minh Hoa Chương lên tảo triều, hắn lại nói tra lại án ngay trước mặt cả triều văn võ, hơn nữa, còn để Ngự sử đài đến dự thính quá trình thẩm vấn nữa cơ chứ. Hắn có ý gì đây?

Ngụy Vương cũng chỉ có chút ít hứng thú với những việc này, lại là tranh quyền đấu đá mà thôi, mỗi năm đều có vài tiểu quan không màng sống chết mà cố gắng khiêu chiến quan trên, đổi lấy cơ hội thượng vị cho bản thân mình, nhàm chán lắm. Ngụy Vương đang hơi xuất thần thì đột nhiên sống lưng ông ta hơi lành lạnh, giống như là vừa bị một thanh kiếm sắc bén chĩa vào.

Ngụy Vương nhìn sang nơi khởi nguồn theo như trực giác, phát hiện ra Minh Hoa Chương đang nhìn mình, ánh mắt hắn bình tĩnh, mang theo sự điềm nhiên, trong thoáng chốc, ánh mắt ấy cũng đã khiến lòng Ngụy Vương sinh ra ảo giác.

Như thể là, bấy giờ, người đang đứng trước mặt ông ta không phải là một vị thiếu niên trẻ tuổi không hiểu chuyện, mà là một vị cố nhân nào đó của nhiều năm trước.

Minh Hoa Chương nhìn về phía Võ Thừa Tự, vị Quận vương không mang họ Lý này, và nói: “Thần có một chuyện liên quan đến Ngụy Vương, không dám định đoạt, xin bệ hạ quyết định.”

Ngụy Vương run lên, sắc mặt ông ta trầm xuống. Trên đài cao là bóng người, tấm màn khẽ lung lay, nữ nhân đó ngồi trên vị trí kim loan, chuỗi ngọc trên mũ miện đế vương lắc lư trước mặt bà ấy, khiến người ta không thể thấy rõ được sắc mặt.

Thái giám căng cuống họng, kêu một tiếng thật to thật dài: “Tấu.”

“Từ vụ án của nữ ăn mày vào năm năm trước, tổng cộng trong Trường An đã xảy ra bốn vụ án tương tự. Trong đó, Lư Độ đã thừa nhận vụ thứ nhất, thứ hai và thứ tư là do gã làm, nhưng vụ án thứ ba là nữ tử thanh lâu Sở Quân thì lại không phải. Thần đã phái người ngồi chờ ở phường Bình Khang, mấy ngày trước hung thủ đã bị đánh lừa bởi tin tức giả, hắn ta đã đến thanh lâu mua vui, vừa hay bị thần bắt được. Sau khi thẩm vấn, kẻ này đã khai nhận, hắn ta nói rằng hắn ta đã bắt chước hung thủ của bốn năm trước để gây án, mà người này chính là môn khách của Ngụy Vương.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

…

Ngoài thành Trường An, khói xanh lượn lờ, tiếng Phạn vang lên. Minh Hoa Thường đứng trước cánh cửa, nàng ngắm nhìn Đại Nhật Như Lai trước mặt. Giang Lăng đi vào bên trong, hắn ta hỏi: “Ngươi không thắp nén nhang à?”

Minh Hoa Thường chậm rãi lắc đầu: “Phật Tổ không thể độ khổ nạn hiện thế, chỉ có chính mình mới có thể. Ta đã không tin thì thắp nhang làm gì?”

“Coi như là cầu mong may mắn đi.”

Minh Hoa Thường ngẩng đầu nhìn nhang khói bay lên, che mờ khuôn mặt Phật, ánh mắt ngài cũng trở nên mơ hồ, không rõ. Nàng chầm chậm nói: “Người bái Phật rộn ràng hối hả, đều cầu công danh lợi lộc, sống lâu trăm tuổi, con cháu hiếu thuận. Ta không chấp nhất mong cầu những thứ này, mà thứ ta muốn cầu, chỉ e là Phật Tổ không thể thực hiện được.”

“Ngươi cầu điều gì?”

“Không có điều gì khác, chỉ có công bằng mà thôi.” Minh Hoa Thường nói: “Nữ tử và nam tử đều được sinh sống, đi lại một cách công bằng, người nghèo và người giàu đều được tôn trọng một cách công bằng, dù là danh môn đại tộc hay hàn môn khó khăn thì đều có thể sửa đổi vận mệnh nhờ vào chính bản thân mình một cách công bằng.”

Tạ Tế Xuyên đang dần đến gần họ, hắn ta nghe đến đây thì chợt dừng bước lại. Giang Lăng nhún vai, nói: “Được rồi, vậy ngươi cầu đi, ta đi tìm mật đạo. Nhậm Dao làm việc mạnh mẽ quá, nếu không có ai trông coi nàng ấy, chắc chắn là nàng ấy sẽ lật cả mặt đất này lên luôn.”

Giang Lăng xoay người đi, nhìn thấy Tạ Tế Xuyên thì hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Kiểm kê danh sách kỹ càng rồi chứ?”

Tạ Tế Xuyên mỉm cười và nói: “Loại chuyện này không khiến ta mất nhiều thời gian đến vậy đâu.”

Ngay sau khi bốn người Minh Hoa Thường, Nhậm Dao bắt sống Lư Độ, Minh Hoa Chương đã vội vàng kết thúc thủ tục. Phủ Kinh Triệu hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Kinh Triệu Doãn, Minh Hoa Chương không có ai để dùng, chỉ có thể mượn dùng người của cấm quân. Cũng may mà Giang Lăng và Nhậm Dao là Giáo úy, mặc dù chức quan không lớn nhưng họ vẫn có mấy thủ hạ dưới trướng.

Đêm qua Minh Hoa Chương bận rộn cả đêm, cuối cùng hắn cũng viết xong hồ sơ, rồi hôm nay lại mang đến buổi chầu bẩm báo. Sau khi Tạ Tế Xuyên nghe nói đến chuyện này thì hắn ta thấy rất tức giận, chất vấn bọn họ, vì sao lúc hành động lại không gọi hắn ta theo. Minh Hoa Chương không còn cách nào khác, chỉ đành ủy thác Tạ Tế Xuyên làm vài chuyện dễ đắc tội với người khác, ví dụ như là, kiểm tra chùa Phổ Độ.

Nếu đã muốn thẩm tra lại án giết người liên hoàn, vậy thì chùa Phổ Độ là nơi gây án, quyết không thể mặc kệ được. Về phần phải xử lý chùa Phổ Độ như thế nào, thì còn phải chờ Đại lý tự, Hình bộ thảo luận. Nhưng trước đó phải kiểm tra rõ số người, tài sản của chùa Phổ Độ, để tránh có người nhân cơ hội này mà mang theo tiền bỏ trốn.

Nơi cửa Phật là cõi tiên, nhưng không thể trở thành nơi nằm ngoài vòng pháp luật được.

Hôm nay Minh Hoa Chương đã vào triều, còn mấy người Tạ Tế Xuyên, Nhậm Dao và Giang Lăng thì vẫn chưa có tư cách tham gia tảo triều vì cấp bậc quá thấp, thế là họ đã dẫn người đến phong tỏa chùa Phổ Độ. Minh Hoa Thường nghe được tiếng của Tạ Tế Xuyên thì xoay người lại và hỏi: “Tạ a huynh, người và tài sản đều được kiểm kê rõ ràng rồi à?”

Tạ Tế Xuyên gật đầu: “Phải.”

“Trụ trì chùa Phổ Độ đâu? Ta muốn đi xem thử xem.”

Tạ Tế Xuyên nhìn nàng một cái, nói: “Đi thôi, bọn họ ở bên này.”

Sau khi cấm quân dẫn người phong tỏa, mọi hành động của các hòa thượng đều nằm trong sự khống chế của họ, trụ trì của chùa Phổ Độ ngồi một mình trong phòng thiền niệm kinh. Minh Hoa Thường bước vào trong, còn Tạ Tế Xuyên thì ở bên ngoài hành lang, chờ bọn họ nói chuyện.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường cũng không mang tư thế hỏi tội, mà nàng lễ độ hành lễ với trụ trì, trụ trì cũng bình thản đáp lễ. Minh Hoa Thường ngồi trên bồ đoàn phía đối diện, hỏi: “Trụ trì, ban đầu, khi ông biết được hành vi man rợ của cha Lư Độ từ lời gã nói, vì sao ông không báo quan?”

Trụ trì im lặng một lúc rồi nói: “Cửa Phật chính là cõi tiên, “nước sông không phạm nước giếng” với quan phủ. Các thí chủ muốn tìm một nơi thanh tịnh, không bị thế tục quấy nhiễu nên mới tìm đến chùa để tĩnh tu. Nếu như bần tăng nghe thấy thí chủ cầu nguyện rồi lại đi báo quan, vậy thì, rốt cuộc bần tăng là người cõi tiên tế khổ cứu nạn, hay là tai mắt nanh vuốt của quan phủ đây?”

“Nhưng nếu ban đầu ông báo quan, thì muội muội của Lư Độ sẽ không chết, còn Lư Độ cũng sẽ không chìm trong tuyệt vọng rồi bước từng bước một về phía vực sâu, sau cùng lại trở thành ác quỷ giết người như thế. Nếu ban đầu ông làm chút gì đó, chứ không phải là khuyên Lư Độ hãy chấp nhận hiện thực sau khi mọi việc đã xảy ra, thì có lẽ là đã có rất nhiều người không cần phải chết.”

Trụ trì lại im lặng thêm một lần nữa, hồi lâu sau, ông ta mới nói: “Mọi thứ đều có mệnh, cho nên phải làm việc thiện nguyện nhiều, tích công đức cho thế gian.”

“Là mệnh nên phải nhẫn nhục chịu đựng à? Đã không thử, không tranh thủ, không phản kháng, vậy thì ông dựa vào cái gì để nói rằng đó là mệnh của chúng sinh?”

Bấy giờ sư trụ trì im lặng rất lâu, rồi ông ta cúi đầu niệm một câu A Di Đà Phật với Minh Hoa Thường, sau đó thì không trả lời tiếp nữa. Minh Hoa Thường biết rõ mọi chuyện đã kết thúc, nàng đứng dậy, đi về phía trước – nơi có bầu trời xanh, ánh nắng chiếu rọi.

Bước xuống khỏi bậc thềm, nàng cười một tiếng với Tạ Tế Xuyên rồi nói: “Không biết bên phía Nhị huynh thế nào rồi, đi thôi, phải về rồi.”

…

Mùa Thu, Thánh Lịch năm đầu tiên.

Cuối cùng ta đã thông qua đợt kiểm tra của Binh bộ, trở thành quan viên triều đình như ta hằng mơ ước. Không phải là kiểu quan ở trong cung điện hầu hạ Nữ hoàng, mang danh là nữ quan nhưng thật ra là cung nữ, mà là kiểu quan thật thụ, là kiểu quan phải tuần tra, thủ vệ, làm nhiệm vụ.

Khi còn ở trong nhà luyện võ, ta cho rằng, chỉ cần ta đỗ quan võ thì tất cả những cảnh khốn khó này sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. Nhưng, khi đã thật sự đi đến bước đường này, ta mới phát hiện ra là, thì ra, nữ tử muốn kế thừa gia nghiệp, thì việc đứng đầu chỉ là một bước rất đỗi giản đơn.

Lúc làm nhiệm vụ, quan trên sẽ có ý để ta làm công việc nhẹ nhàng, lúc luyện tập, các nam binh khác sẽ nhìn ta chằm chằm, còn có lúc ăn cơm, đi ngủ, thay đồ… Không có giây phút nào là bọn họ không nhắc nhở ta rằng, ta là nữ nhân.

Ta chỉ có thể dậy sớm, làm nhiều việc hơn để chứng minh rằng ta không cần sự đối đãi khác biệt ấy. Tỳ nữ thấy rất hiểu, hỏi ta vì sao cứ cố chấp mãi chẳng chịu tỉnh thức, ta thân làm thiên kim Hầu phủ, vốn dĩ ta không cần phải gánh chịu những sự lạnh nhạt này.

Có thể là vì luôn có một kẻ ngốc, không cần biết là ta dậy sớm đến mức nào, hắn đều sẽ vừa mắng chửi vừa ngáp mà đi cùng với ta. Người bên cạnh đều chất vấn ta, chỉ có hắn là không nói câu nào cả, điều này khiến ta muốn tin tưởng rằng, sự kiên trì của ta là có ý nghĩa.

Vốn dĩ, lúc ban đầu ta đã cho rằng, con đường này sẽ xa xôi, sẽ dài đằng đẵng, nhưng sau khi ta bước những bước đầu tiên thì ta lại phát hiện ra rằng, thật ra nó cũng chỉ đến thế mà thôi.

Con đường mà thế hệ chúng ta mưu cầu, vừa dài vừa trắc trở.

Nhậm Dao, ghi chép trực đêm lại Vũ Lâm quân Bắc Nha.

— Vụ án thứ tư – “Ly hồn Phật oán”, xong.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5720 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5251 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4988 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4567 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4486 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4419 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter