Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
  3. Chương 74: Đều Tại Tôi Quá Ngốc

Chương 74: Đều Tại Tôi Quá Ngốc

Từ khi nào nói một chuyện yêu đương nhỏ lại hận không thể không động vào những người phụ nữ khác? Hôm nay một người phụ nữ cũng không gặp mặt? Tôi nghe nói cô ba nhà họ Dương nhận được tin, hôm nay phải tới thăm cậu.”

Đây là sự thật.

Cô ba nhà họ Dương kia vì gọi điện thoại cho Kim Lân, mà Kim Lân hờ hững lạnh lẽo khiến cho cô ta dường như mắc bệnh tương tư. Cô ta không có cách nào liền gọi điện thoại đến cho Lôi Bạc, không hỏi điều gì khác, chỉ hỏi Kim Lân đang ở đâu.

Nghe thấy giọng điệu cứng rắn như sắt của cô ba nhà họ Dương giống như chỉ cần cô ta không nhận được tin tức về Kim Lân, thì cô ta sẽ chuẩn bị nhảy cầu tự sát, vậy nên Lôi Bạc đã đem chuyện Kim Lân nằm viện nói cho cô ta biết, có lẽ hôm nay cô ba nhà họ Dương chắc chăn sẽ đến thăm Kim Lân.

Kim Lân mở hộp cơm của Lôi Bạc ra, dùng thìa đảo lên và ăn. Nghe thấy lời này của Lôi Bạc thì lông mày nhíu chặt lại, anh ta thở dài: “Cô ba nhà họ Dương nào? Còn nhà họ Ngưu, nhà họ Mã thì sao? Cậu cho rằng tôi muốn có một vườn bách thú sao? Sau này những chuyện như vậy cậu đừng có kéo tôi vào. Cậu muốn mất hết kiểm soát sao! Lần trước ở tiệc rượu nhìn thấy cô ba gì đó kia, thật sự buồn nôn chết tôi! Tôi nói với cậu này, cô ta đúng là từ cổ đại xuyên không tới đây, tóc trên đầu giống như một chiếc bánh ga tô ba tầng! Má ơi, đừng dọa người như vậy chứ! Cộng thêm việc trên gương mặt kia chát phấn giống như thạch cao, như một con quỷ cái! Tôi mới không thèm gặp cô ta! Hơn nữa, ngộ nhỡ lúc đó, vị tiểu bảo bối nhà tôi đụng phải, vậy tôi còn có thể làm sáng tỏ được sao? Ngộ nhỡ tiểu bảo bối nhà tôi nghi ngờ tôi và cô ta có gì đó với nhau thì làm sao bây giờ? Tôi sẽ không cho bảo vệ cho cô ta vào, trực tiếp đuổi đi.”

Lôi Bạc hé cười, hỏi dò: “A Lân, tôi hỏi cậu nha, nếu như những người phụ nữ khác cũng tới thăm cậu thì sao?”

Kim Lân mở to mắt, đang nhai đồ ăn ngon lành, lông mày hơi nhíu một cái, nói: “Nói nhảm! Một người tôi cũng không gặp! Bây giờ thấy ai tôi cũng buồn nôn, ngoại trừ tiểu bảo bối nhà tôi khiến tôi không cảm thấy buồn nôn, tiểu bảo bối nhà tôi vô cùng đang kiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mũm mĩm kia, bờ môi hồng nộn non mềm kia… Hiii, lúc hôn hương vị thật tốt!”

Lôi Bạc nhún nhún vai: "Ừm... Cũng đã vào tay cậu, có lên giường chưa?”

"Đồ khốn kiếp! Tiểu bảo bối nhà tôi có thể khinh nhờn sao?”

Kim Lân hung hăng lườm Lôi Bạc một cái, sau đó nhìn lên trời tượng tượng, nuốt nước bọt một cái, sau đó bổ sung nói: "Đương nhiên, tôi cũng muốn sớm chiếm hữu cô ấy, nhưng người ta không đồng ý, làm sao tôi có thể để cho tiểu bảo bối của mình không vui chứ. Haizz, tôi thèm sắp chết rồi!”

Lôi Bạc gật đầu, muốn cười lại không dám cười, nói: "Vậy được! Cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp tục dụ dỗ tiểu bảo bối của cậu. Hắc, cậu cứ mở miệng là lại gọi một câu tiểu bảo bối, tôi còn tưởng đấy là con của cậu!”

Kim Lân gào lên: "Lôi Bạc đáng chết! Có gan thì cậu đừng đi! Vừa rồi cậu mới nói tiếng lời người sao? Cái gì mà con của tôi? Cậu như vậy không phải tự nhiên khiến cho tôi cảm thấy có tội khi dụ dỗ cô ấy lên giường sao?”

Kim Lân nói xong, bản thân cũng vui vẻ.

Dạ dày cuối cùng tốt lên một chút.

Vừa rồi sự khó chịu kia… giống như là bị rửa dạ dày vậy.

Tiêu Mộng này, thật sự là cực phẩm.

Nấu cho anh ta một bữa cơm cũng có thể làm trò cười cho thiên hạ đến mức này.

Lôi Bạc lắc lư thân thể, cười khoát tay từ biệt, nói: "Lúc trưa ở quán cơm tôi cũng gặp Tư Khải, tên kia cũng có một bữa tiệc rượu rất quan trọng, cậu ta đã nói với tôi, buổi chiều đến chỗ cậu ta một chút, tôi đi trước đây.”

Kim Lân đợi đến khi Lôi Bạc rời đi, đầu tiên là hung hãn gào lên:

"Cái tên xui xẻo khốn kiếp nhà cậu! Bảo cậu mau chóng đổ bát mì đi thì cậu lại tán gẫu với mấy cô gái nhỏ! Muốn bị trừ tiền lương đúng không?”

Tên thủ hạ kia nước mắt giàn dụa, vội vàng mang bát mì hoành thánh đi.

Hắn ta nghĩ: Mình thật sự không may, cậu chủ nín nhịn trước mặt Cô Tiêu, trong nháy mắt liền đổ lên đầu mình.

CHƯƠNG 74: ĐỀU TẠI TÔI QUÁ NGỐC

Từ khi nào nói một chuyện yêu đương nhỏ lại hận không thể không động vào những người phụ nữ khác? Hôm nay một người phụ nữ cũng không gặp mặt? Tôi nghe nói cô ba nhà họ Dương nhận được tin, hôm nay phải tới thăm cậu.”

Đây là sự thật.

Cô ba nhà họ Dương kia vì gọi điện thoại cho Kim Lân, mà Kim Lân hờ hững lạnh lẽo khiến cho cô ta dường như mắc bệnh tương tư. Cô ta không có cách nào liền gọi điện thoại đến cho Lôi Bạc, không hỏi điều gì khác, chỉ hỏi Kim Lân đang ở đâu.

Nghe thấy giọng điệu cứng rắn như sắt của cô ba nhà họ Dương giống như chỉ cần cô ta không nhận được tin tức về Kim Lân, thì cô ta sẽ chuẩn bị nhảy cầu tự sát, vậy nên Lôi Bạc đã đem chuyện Kim Lân nằm viện nói cho cô ta biết, có lẽ hôm nay cô ba nhà họ Dương chắc chăn sẽ đến thăm Kim Lân.

Kim Lân mở hộp cơm của Lôi Bạc ra, dùng thìa đảo lên và ăn. Nghe thấy lời này của Lôi Bạc thì lông mày nhíu chặt lại, anh ta thở dài: “Cô ba nhà họ Dương nào? Còn nhà họ Ngưu, nhà họ Mã thì sao? Cậu cho rằng tôi muốn có một vườn bách thú sao? Sau này những chuyện như vậy cậu đừng có kéo tôi vào. Cậu muốn mất hết kiểm soát sao! Lần trước ở tiệc rượu nhìn thấy cô ba gì đó kia, thật sự buồn nôn chết tôi! Tôi nói với cậu này, cô ta đúng là từ cổ đại xuyên không tới đây, tóc trên đầu giống như một chiếc bánh ga tô ba tầng! Má ơi, đừng dọa người như vậy chứ! Cộng thêm việc trên gương mặt kia chát phấn giống như thạch cao, như một con quỷ cái! Tôi mới không thèm gặp cô ta! Hơn nữa, ngộ nhỡ lúc đó, vị tiểu bảo bối nhà tôi đụng phải, vậy tôi còn có thể làm sáng tỏ được sao? Ngộ nhỡ tiểu bảo bối nhà tôi nghi ngờ tôi và cô ta có gì đó với nhau thì làm sao bây giờ? Tôi sẽ không cho bảo vệ cho cô ta vào, trực tiếp đuổi đi.”

Lôi Bạc hé cười, hỏi dò: “A Lân, tôi hỏi cậu nha, nếu như những người phụ nữ khác cũng tới thăm cậu thì sao?”

Kim Lân mở to mắt, đang nhai đồ ăn ngon lành, lông mày hơi nhíu một cái, nói: “Nói nhảm! Một người tôi cũng không gặp! Bây giờ thấy ai tôi cũng buồn nôn, ngoại trừ tiểu bảo bối nhà tôi khiến tôi không cảm thấy buồn nôn, tiểu bảo bối nhà tôi vô cùng đang kiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mũm mĩm kia, bờ môi hồng nộn non mềm kia… Hiii, lúc hôn hương vị thật tốt!”

Lôi Bạc nhún nhún vai: "Ừm... Cũng đã vào tay cậu, có lên giường chưa?”

"Đồ khốn kiếp! Tiểu bảo bối nhà tôi có thể khinh nhờn sao?”

Kim Lân hung hăng lườm Lôi Bạc một cái, sau đó nhìn lên trời tượng tượng, nuốt nước bọt một cái, sau đó bổ sung nói: "Đương nhiên, tôi cũng muốn sớm chiếm hữu cô ấy, nhưng người ta không đồng ý, làm sao tôi có thể để cho tiểu bảo bối của mình không vui chứ. Haizz, tôi thèm sắp chết rồi!”

Lôi Bạc gật đầu, muốn cười lại không dám cười, nói: "Vậy được! Cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp tục dụ dỗ tiểu bảo bối của cậu. Hắc, cậu cứ mở miệng là lại gọi một câu tiểu bảo bối, tôi còn tưởng đấy là con của cậu!”

Kim Lân gào lên: "Lôi Bạc đáng chết! Có gan thì cậu đừng đi! Vừa rồi cậu mới nói tiếng lời người sao? Cái gì mà con của tôi? Cậu như vậy không phải tự nhiên khiến cho tôi cảm thấy có tội khi dụ dỗ cô ấy lên giường sao?”

Kim Lân nói xong, bản thân cũng vui vẻ.

Dạ dày cuối cùng tốt lên một chút.

Vừa rồi sự khó chịu kia… giống như là bị rửa dạ dày vậy.

Tiêu Mộng này, thật sự là cực phẩm.

Nấu cho anh ta một bữa cơm cũng có thể làm trò cười cho thiên hạ đến mức này.

Lôi Bạc lắc lư thân thể, cười khoát tay từ biệt, nói: "Lúc trưa ở quán cơm tôi cũng gặp Tư Khải, tên kia cũng có một bữa tiệc rượu rất quan trọng, cậu ta đã nói với tôi, buổi chiều đến chỗ cậu ta một chút, tôi đi trước đây.”

Kim Lân đợi đến khi Lôi Bạc rời đi, đầu tiên là hung hãn gào lên:

"Cái tên xui xẻo khốn kiếp nhà cậu! Bảo cậu mau chóng đổ bát mì đi thì cậu lại tán gẫu với mấy cô gái nhỏ! Muốn bị trừ tiền lương đúng không?”

Tên thủ hạ kia nước mắt giàn dụa, vội vàng mang bát mì hoành thánh đi.

Hắn ta nghĩ: Mình thật sự không may, cậu chủ nín nhịn trước mặt Cô Tiêu, trong nháy mắt liền đổ lên đầu mình.

CHƯƠNG 74: ĐỀU TẠI TÔI QUÁ NGỐC

Từ khi nào nói một chuyện yêu đương nhỏ lại hận không thể không động vào những người phụ nữ khác? Hôm nay một người phụ nữ cũng không gặp mặt? Tôi nghe nói cô ba nhà họ Dương nhận được tin, hôm nay phải tới thăm cậu.”

Đây là sự thật.

Cô ba nhà họ Dương kia vì gọi điện thoại cho Kim Lân, mà Kim Lân hờ hững lạnh lẽo khiến cho cô ta dường như mắc bệnh tương tư. Cô ta không có cách nào liền gọi điện thoại đến cho Lôi Bạc, không hỏi điều gì khác, chỉ hỏi Kim Lân đang ở đâu.

Nghe thấy giọng điệu cứng rắn như sắt của cô ba nhà họ Dương giống như chỉ cần cô ta không nhận được tin tức về Kim Lân, thì cô ta sẽ chuẩn bị nhảy cầu tự sát, vậy nên Lôi Bạc đã đem chuyện Kim Lân nằm viện nói cho cô ta biết, có lẽ hôm nay cô ba nhà họ Dương chắc chăn sẽ đến thăm Kim Lân.

Kim Lân mở hộp cơm của Lôi Bạc ra, dùng thìa đảo lên và ăn. Nghe thấy lời này của Lôi Bạc thì lông mày nhíu chặt lại, anh ta thở dài: “Cô ba nhà họ Dương nào? Còn nhà họ Ngưu, nhà họ Mã thì sao? Cậu cho rằng tôi muốn có một vườn bách thú sao? Sau này những chuyện như vậy cậu đừng có kéo tôi vào. Cậu muốn mất hết kiểm soát sao! Lần trước ở tiệc rượu nhìn thấy cô ba gì đó kia, thật sự buồn nôn chết tôi! Tôi nói với cậu này, cô ta đúng là từ cổ đại xuyên không tới đây, tóc trên đầu giống như một chiếc bánh ga tô ba tầng! Má ơi, đừng dọa người như vậy chứ! Cộng thêm việc trên gương mặt kia chát phấn giống như thạch cao, như một con quỷ cái! Tôi mới không thèm gặp cô ta! Hơn nữa, ngộ nhỡ lúc đó, vị tiểu bảo bối nhà tôi đụng phải, vậy tôi còn có thể làm sáng tỏ được sao? Ngộ nhỡ tiểu bảo bối nhà tôi nghi ngờ tôi và cô ta có gì đó với nhau thì làm sao bây giờ? Tôi sẽ không cho bảo vệ cho cô ta vào, trực tiếp đuổi đi.”

Lôi Bạc hé cười, hỏi dò: “A Lân, tôi hỏi cậu nha, nếu như những người phụ nữ khác cũng tới thăm cậu thì sao?”

Kim Lân mở to mắt, đang nhai đồ ăn ngon lành, lông mày hơi nhíu một cái, nói: “Nói nhảm! Một người tôi cũng không gặp! Bây giờ thấy ai tôi cũng buồn nôn, ngoại trừ tiểu bảo bối nhà tôi khiến tôi không cảm thấy buồn nôn, tiểu bảo bối nhà tôi vô cùng đang kiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mũm mĩm kia, bờ môi hồng nộn non mềm kia… Hiii, lúc hôn hương vị thật tốt!”

Lôi Bạc nhún nhún vai: "Ừm... Cũng đã vào tay cậu, có lên giường chưa?”

"Đồ khốn kiếp! Tiểu bảo bối nhà tôi có thể khinh nhờn sao?”

Kim Lân hung hăng lườm Lôi Bạc một cái, sau đó nhìn lên trời tượng tượng, nuốt nước bọt một cái, sau đó bổ sung nói: "Đương nhiên, tôi cũng muốn sớm chiếm hữu cô ấy, nhưng người ta không đồng ý, làm sao tôi có thể để cho tiểu bảo bối của mình không vui chứ. Haizz, tôi thèm sắp chết rồi!”

Lôi Bạc gật đầu, muốn cười lại không dám cười, nói: "Vậy được! Cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp tục dụ dỗ tiểu bảo bối của cậu. Hắc, cậu cứ mở miệng là lại gọi một câu tiểu bảo bối, tôi còn tưởng đấy là con của cậu!”

Kim Lân gào lên: "Lôi Bạc đáng chết! Có gan thì cậu đừng đi! Vừa rồi cậu mới nói tiếng lời người sao? Cái gì mà con của tôi? Cậu như vậy không phải tự nhiên khiến cho tôi cảm thấy có tội khi dụ dỗ cô ấy lên giường sao?”

Kim Lân nói xong, bản thân cũng vui vẻ.

Dạ dày cuối cùng tốt lên một chút.

Vừa rồi sự khó chịu kia… giống như là bị rửa dạ dày vậy.

Tiêu Mộng này, thật sự là cực phẩm.

Nấu cho anh ta một bữa cơm cũng có thể làm trò cười cho thiên hạ đến mức này.

Lôi Bạc lắc lư thân thể, cười khoát tay từ biệt, nói: "Lúc trưa ở quán cơm tôi cũng gặp Tư Khải, tên kia cũng có một bữa tiệc rượu rất quan trọng, cậu ta đã nói với tôi, buổi chiều đến chỗ cậu ta một chút, tôi đi trước đây.”

Kim Lân đợi đến khi Lôi Bạc rời đi, đầu tiên là hung hãn gào lên:

"Cái tên xui xẻo khốn kiếp nhà cậu! Bảo cậu mau chóng đổ bát mì đi thì cậu lại tán gẫu với mấy cô gái nhỏ! Muốn bị trừ tiền lương đúng không?”

Tên thủ hạ kia nước mắt giàn dụa, vội vàng mang bát mì hoành thánh đi.

Hắn ta nghĩ: Mình thật sự không may, cậu chủ nín nhịn trước mặt Cô Tiêu, trong nháy mắt liền đổ lên đầu mình.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5683 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5225 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4963 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4544 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4471 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4368 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter