Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này
  3. Chương 99: 99: Chương 96

Chương 99: 99: Chương 96

"Có điều..." Cung Bối Nô lại nói: "Ta cũng không tay không nhận đồ của ngươi đâu."

Vi Oanh cong mắt: "Hửm?"

Cung Bối Nô: "Ta cũng phải tặng ngươi đồ giống vậy."

Vi Oanh: "Được được."

Cung đại tiểu thư một khi đã ra tay thì nhất định không đơn giản, để xem xem lần này là Đông Châu giá trị liên thành của Đông Hải, hay là ngọc bích Lam Điền tuyệt thế vô song.

Nhưng thứ thần bí mà Cung Bối Nô lấy ra không phải Đông Châu cũng không phải ngọc bích, mà là một chiếc khăn tơ tằm.

Trên chiếc khăn tơ tằm có thêu một con chim hoàng oanh lông mượt như nhung, lông vàng óng ả, vuốt đỏ mềm mại, đang đứng trên cành cây cất tiếng hót ca.

Vi Oanh sửng sốt chốc lát.

Cung Bối Nô giơ chiếc khăn tơ lên: "Cái này ta vừa mới thêu đó.

Ta bị nhốt ở chỗ này nên đành phải học nữ công với tỷ tỷ, ngươi xem tay thêu của ta có phải tốt hơn chút hay không?"

Đôi mắt nàng ta phát sáng, rõ ràng là đang đợi lời khen.

Vi Oanh cong mày: "Đẹp vô cùng."

Cung Bối Nô không kìm nổi cái cong khóe miệng, lớn giọng kiêu ngạo nói: "Chả thế! Ta luyện lâu lắm, trên tay ta đều bị đâm rất nhiều vết thương, ngươi mau xem này."

Thế nhưng vết kim đâm đã sớm lành, dù Cung Bối Nô có nhìn chằm chằm mười ngón tay mình cả buổi trời thì cũng không tìm ra được vết kim đâm khiến cho nàng ta đau đến nỗi đổ lệ ngày nào.

Nàng ta bĩu môi, tìm mãi lâu cuối cùng cũng tìm được một vết, bèn vội giơ ngón tay ít duỗi đến trước mặt Vi Oanh, như kiểu binh sĩ đang khoe công trạng: "Nhìn thấy chưa, nhìn đây này nhìn đây này, có lỗ kim!"

Vi Oanh cười cười, thổi cho nàng ta một hơi.

Cung Bối Nô tròn mắt, vội rụt ngón tay về: "Ngươi làm gì thế!"

Vi Oanh cười bảo: "Thổi tay ngươi một chút đó, thổi cái là hết đau."

Cung Bối Nô bĩu môi: "Kỳ kỳ quái quái, hừ, thổi tí hơi là hết đau được ư, rõ ràng bị thương là phải đi bôi thuốc."

Vi Oanh khoát tay: "Cái này ngươi không hiểu đâu, đây là một loại ma pháp thần kỳ, thổi chút hơi là sẽ không đau nữa, lúc nhỏ mẫu thân ngươi chưa thổi cho ngươi bao giờ à?"

Quầng mắt Cung Bối Nô hoe đỏ, trong mắt đã có một lớp nước mỏng.

Vi Oanh nhận ra có điều không ổn: "Ngươi..."

Cung Bối Nô khe khẽ cất lời: "Ta không có mẹ."

Vi Oanh: "..."

Cung Bối Nô sụt sịt: "Lúc mẫu thân ta sinh ta bị khó sinh, phụ thân ta cũng không đi bước nữa."

Thế nên mọi người đều yêu chiều nàng ta, nuôi dưỡng nàng ta thành cái dáng vẻ kiêu căng không được dạy bảo thế này.

Vi Oanh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt thiếu nữ, dịu giọng nói: "Đừng khóc, ôi, là ta không tốt, nói đến mấy chuyện này."

Cung Bối Nô nước mắt giàn giụa, siết chặt tay áo, vô thức cầm lấy khăn tay lau nước mắt, lau được nửa chừng thì như nhớ ra điều gì, rồi ném khăn tay cho Vi Oanh, khàn giọng nói: "Tặng cho ngươi, ngươi, ngươi nhất định phải cất cho cẩn thận! Đây là cái khăn đẹp nhất ta làm đấy."

Nàng ta ném hộp Đông Châu giá trị liên thành xuống đất, nhưng lại cầm chiếc khăn tay không đáng một đồng nói một cách nghiêm túc rằng: "Ngươi phải quý trọng."

Không biết tại sao, tim Vi Oanh mềm ra, nàng liếc nhìn Cung Bối Nô.

Cung Bối Nô lập tức tròn mắt, búi tóc phi tiên của nàng ta y hệt như con thỏ con: "Ngươi có cần không? Nếu không thì ta cầm đi, ta, ta cũng tặng cho người khác!"

Vi Oanh bật cười, nhìn chú chim hoàng oanh lông tơ mượt mà trên khăn, cầm lấy chiếc khăn tay dính đầy nước mắt của thiếu nữ một cách cẩn thận, nâng niu trân trọng.

Nàng nhìn Cung Bối Nô, khẽ giọng: "Cảm ơn."

Cung Bối Nô dùng tay áo lau sạch nước mắt mấy lần: "Thế này mới tạm được, tạm coi ngươi có tí nhãn quang, nếu là người khác thì còn lâu ta mới cho."

Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ ngoài truyền vào.

Cung Bối Nô sợ đến nỗi mặt mày trắng bệnh, thúc giục Vi Oanh: "Mau, mau chui xuống gầm giường, nếu bị người ta phát hiện ra ngươi ở đây, chúng ta đều tiêu tùng."

Vi Oanh y đúc tên gian phu yêu đương vụng trộm, vốn định chui xuống gầm giường nhưng thấy gầm giường quá hẹp, nên lại chui vào tủ quần áo.

Mỗi một bộ y phục của Cung Bối Nô đều dùng hương liệu đắt đỏ thơm ngào ngạt xông qua, đủ thứ mùi xen lẫn cùng một nơi khiến cho Vi Oanh hoa mặt váng đầu.

Cung Bối Nô ngồi trên giường, làn váy rộng khe khuất gầm giường, một đôi hài thêu hoa đặt trên giường.

Thục phi cầm một hộp bánh bước vào điện Nùng Hoa.

Khoảng thời gian này Cung Bối Nô bị cấm túc, nhốt trong cái cung điện bé tí tẹo, Thục phi sợ nàng ta buồn chán nên thường xuyên tới thăm nàng ta.

"Ấy, đây là cái gì?" Thục phi trông thấy túi giấy dầu trên bàn, vươn tay định cầm.

Sắc mặt Cung Bối Nô tái nhợt, kêu lên: "Tỷ tỷ!"

Thục phi nhìn sang, trông thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng ta thì không còn lòng dạ đâu để quan tâm đến túi giấy dầu cả, bèn vội vàng bước tới, cầm lấy tay của thiếu nữ, hỏi han lo lắng: "Sao lại khóc? Có phải đợi đến buồn chán quá hay không?"

Cung Bối Nô: "Hu hu."

Thục phi thở dài: "Đừng khóc, tỷ nói với cô cô một tiếng, bảo người thả muội ra ngoài có được không? Nhưng mà sau khi ra ngoài không được lui tới điện Ngọc Lộ nữa, ả ta là yêu quái thành tinh gì vậy? Khiến muội thành ra thế này...!ôi chao."

Cung Bối Nô cúi gằm mặt: "Hu hu hu."

Thục phi lau nước mắt cho nàng ta, mềm giọng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc nữa, thôi nào, tỷ đưa muội đến ngự hoa viên ngắm nghía nhé, sang xuân rồi, hoa viên nở rất nhiều hoa, chúng ta đi bắt bướm có được không?"

Cung Bối Nô lập tức hưng phấn: "Được ạ!"

Thục phi quẹt cái mũi nàng ta: "Lớn thế này rồi còn khóc, xấu hổ chưa." Nói rồi hai tỷ muội nắm tay nhau đi ra khỏi tẩm điện.

Vi Oanh cũng có thể chui ra khỏi tủ quần áo, vội vàng trèo lên tường cung, lẻn đi.

Khi nàng đến điện Dưỡng Tâm, Vân Thiều đang ngồi trước cửa sổ, rũ mắt nhìn cành hoa đào trong bình hoa kia, khoé môi đong ý cười như có như không.

Nghe thấy tiếng động, Vân Thiều quay đầu lại, cong mày, dịu giọng bảo: "Oanh Oanh, bọn họ đi rồi à?"

Vi Oanh gật đầu: "Đi rồi, bệ hạ, ta mang hai túi bánh Thanh Đoàn về, một túi nhân hạt sen, một túi nhân đậu!"

Những người khác đều chỉ chuẩn bị một túi, riêng bệ hạ là hai túi, mua hết cả hai vị.

đây là phục vụ VIP cao cấp!

Vân Thiều mỉm cười bước tới, bỗng nụ cười của nàng ấy cứng đờ, liếc nhìn Vi Oanh.

Vi Oanh: "Sao đấy? À phải rồi..." nàng tháo chiếc vòng hoa trên tay xuống rồi đeo lên cho Vân Thiều: "Đẹp lắm, ta làm đó!"

Vân Thiều mỉm cười, rồi vươn tay ra nhào vào lòng Vi Oanh: "Cảm ơn Oanh Oanh."

Vi Oanh vỗ lưng nàng ta: "Bệ hạ đừng cứ khách khí vậy."

"Nhưng mà."Vân Thiều vùi mình vào lòng Vi Oanh, hít sâu hai hơi rồi ngửa đầu cười hỏi: "Mùi hương trên người Oanh Oanh lần này lại dính từ đâu ra thế?"

Vi Oanh:!!!

Đây có phải là mũi chó không thế?

Vân Thiều vân vê đóa hoa nhỏ màu trắng trên vai Vi Oanh, cau mày hỏi: "Hoa lê, hóa ra là điện Nùng Hoa à, nàng lại đi tìm Cung Bối Nô nữa, nhưng mà nàng không vào điện Nùng hoa được." Nàng ấy liếc thoáng thấy rêu xanh bùn đất trên giày Vi Oanh, cười như không cười: "Trèo tường vào? Đưa Thanh Đoàn cho nàng ta."

Vi Oanh:...

Nàng xoa mặt Hoàng đế, thở dài bảo: "Bệ hạ, người cũng thông minh quá đấy."

Vân Thiều không giận, cũng không tỏ ra ghen tị như trước, chỉ cười nói: "Cung Bối Nô không giống như cô cô nàng ta, cũng chẳng hề xấu xa." Lát sau, nàng ấy đổi thành: "Cũng không làm ra chuyện xấu gì."

Vi Oanh nghĩ thầm, lời này Cung đại tiểu thư không nghe được, chứ vừa nghe thì chỉ sợ là lại giận dỗi.

Truyện Trinh Thám

Vân Thiều sờ dây trên cổ tay, những đóa hoa màu tím nhạt rủ xuống cổ tay mảnh mai như tuyết, đung đưa lay động.

Vi Oanh mở túi giấy dầu ra: "Bệ hạ, mau ăn bánh Thanh Đoàn đi."

Vân Thiều cười ranh: "Oanh Oanh ăn trước đi."

Vi Oanh không chút nghi ngờ gì, cầm lấy một chiếc Thanh Đoàn cắn một miếng to, mùi lá ngải cứu thơm ngào ngạt quyện với gạo nếp mềm dẻo tỏa ra trong miệng, bỗng Vân Thiều nhích tới, đôi môi khẽ chạm lên ngậm lấy một nửa kia.

Nàng ấy nghiêng đầu chớp mắt với Vi Oanh.

Hết chương 96.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5672 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4956 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4538 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4462 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4357 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter