Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
  3. Chương 23: Kẻ Thức Thời

Chương 23: Kẻ Thức Thời

Đã có vết xe đổ, Ngu Sở còn tưởng rằng Thẩm Hoài An sẽ không thích ứng được tốc độ nhanh như vậy, không nghĩ tới Thẩm Hoài An có thể thích ứng tốt, thế mà còn chưa ngất.

Dù vậy Ngu Sở vẫn khống chế thời gian về trong khoảng hai ngày rưỡi, tranh thủ nghỉ chân tiện đường đi mua ít đồ vật trong thành.

Buổi sáng ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng trở lại Vân Thành. Ngu Sở không dừng lại mà trực tiếp để kiếm xuyên vào màn sương trắng vòng vào Huyền Cổ sơn mạch.

“Chúng ta tới rồi.” Lục Ngôn Khanh cười nói.

Nghe được lời này, Thẩm Hoài An vội vàng thăm dò nhìn ra ngoài.

Trường kiếm giống như con thuyền nhỏ cắt qua mây mù dày nặng không ngừng đi tới, đột nhiên ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, theo bản năng Thẩm Hoài An nheo mắt lại rồi chậm rãi mở ra.

Nam hài hít một hơi lạnh.

Bên trong mây mù lại có núi non xanh biếc liên miên không ngừng, môn phái chiếm cứ mấy dãy núi lớn bé khác nhau, từ trên bầu trời quan sát xuống cực kỳ đồ sộ.

Chưa bàn đến kiến trúc môn phái, chỉ cần xem đến toàn bộ cây cối trên núi toàn một màu xanh biếc, đỉnh đầu trời xanh mây trắng, toàn bộ núi non xinh đẹp như trong mộng tiên cảnh thế ngoại đào nguyên.

Kiếm của Ngu Sở dừng lại trên đất trống trước chính điện ở Chủ phong, ba người vững vàng tiếp đất, Ngu Sở thu kiếm, hành trình này đi mất mấy tháng, cuối cùng hiện giờ cũng trở về làm nàng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

“Hai con tự mình đi chơi đi, ta ra sau núi nghỉ ngơi một chút.”

Lục Ngôn Khanh có lễ nói, “vâng ạ.”

Lại xem bên đó, đôi mắt của Thẩm Hoài An đã bị những sự vật mới mẻ hấp dẫn, vừa nghe đến Ngu Sở nói đi chơi, y liền chạy ra.

Nam hài chạy được vài bước lại trở về túm Lục Ngôn Khanh, “Đi mau đi mau, mang ta đi tham quan nơi này một chút, ta sợ ta đi lạc không về được.”

Lục Ngôn Khanh không còn sự lựa chọn nào khác đành đi theo y.

Ngu Sở trở lại hành lang dài nối liền nhau trên không trung từ chính điện ra sau núi, nàng tùy tay mở một thuật chắn cao cấp rồi mới đi đến bên cạnh suối nước nóng.

Sau núi tổng cộng có hai tuyền trì, một cái lạnh đến tận xương tủy, một cái ấm áp mờ ảo, trong nước suối ẩn chứa linh khí, là nơi tốt để tu tiên.

Ngu Sở cởi ra xiêm y rồi đi xuống suối nước nóng, lúc này mới cảm thấy thư giãn.

Tuy hai hài tử này một đứa hiểu chuyện một đứa đơn thuần không chọc lấy phiền toái, nhưng chuyện mang theo hài tử như này vẫn khiến người mỏi mệt. Đặc biệt là khi ở bên ngoài luôn sợ hai tiểu tử này xảy ra chuyện.

Hiện giờ rốt cuộc cũng về tới địa bàn của mình, Ngu Sở liền an tâm.

Dù xét về phương diện ẩm thực hay thân thể thì người tu tiên đều bảo trì một loại cơ chế không đổi, nhưng ngâm mình tắm thì vẫn thoải mái hơn nhiều.

Ngu Sở dựa vào bên cạnh ao, mở ra không gian, dùng ý thức sửa sang lại tất cả đồ vật đã mua đang để ở bên trong, mang một số đồ muốn lấy ra sắp xếp để vào một bên, bên trong có một đống đồ chơi mà Thẩm Hoài An bỏ vốn to mua về.

Đúng là đáng yêu ghê.

Tắm xong, Ngu Sở hong khô tóc, thay quần áo mới xong mới có tâm tình đi xem đất trồng rau dưa trái cây cùng linh thảo của mình. Thiếu đi mộc hệ phụ trợ của Lục Ngôn Khanh, mấy tháng qua các loại cây trái đó không khô vàng đi, còn phát triển to hơn.

Trong lúc Ngu Sở ra sau núi kiểm tra đất trồng rau, ở một góc của môn phái, Lục Ngôn Khanh theo Thẩm Hoài An đi dạo lung tung.

“Môn phái này cũng thật tốt quá đi! So với nơi này, nhà của ta quả thực chính là đại viện nông thôn.”

Ánh mắt đầu tiên của Thẩm Hoài An đã bị hấp hẫn bởi sự trang trọng, cảm giác sạch sẽ có cách điệu của môn phái tu tiên. Y đi vào sân nghỉ của đệ tử phát hiện ra ngay cả phương tiện nơi này dường như đều không thể kém so với Ngu phủ thì không khỏi vừa lòng.

“Phòng chính sao lại trống không vậy?” Thẩm Hoài An kỳ quái hỏi, “Huynh ngủ chỗ nào?”

Lục Ngôn Khanh chỉ vào sương phòng bên trái.

Thẩm Hoài An hỏi, “Vì sao huynh không ngủ nhà chính vậy?”

“Ở sương phòng cũng đủ sinh hoạt rồi.” Lục Ngôn Khanh trả lời.

Thẩm Hoài An lại không thấy vậy. Cậu ta nhìn vào sương phòng Lục Ngôn Khanh ở, bên trái phía trong có thể chứa ít nhất là sáu bảy đệ tử ngủ ở giường đất dài, trung gian là bàn trà và ghế dựa hướng về cửa, bên phải là giá sách án thư.

***Án thư: Là bàn thời xưa dùng để viết, sắp xếp sách vở, bút nghiên. Hay được trang trí bằng các đường hoa văn chạm trổ tinh mỹ.

Nói như thế nào nhỉ…… Nhìn đơn điệu quá.

Lại đi xem phòng chính, tuy rằng cách sắp xếp khác hơn so với những nhà bình thường, nhưng nói thế nào thì khí tràng trong phòng chính vẫn phải có, phòng to rộng cùng với nguyên cả phòng ngủ chính, vừa thấy là biết ngay đây là nơi chủ căn nhà sinh hoạt.

Ở tại đây quá mát mặt có được không?

“Ta muốn ở phòng chính!” Thẩm Hoài An không chút do dự nói.

“Đệ xác định?” Lục Ngôn Khanh nhìn sang cậu ta, do dự nói, “Phòng quá lớn, có khả năng bổi tối đệ sẽ sợ hãi.”

Nói đùa, Thẩm Hoài An hắn từ khi sinh ra đến giờ trong từ điển không có hai chữ đó nhé!

Thẩm Hoài An hừ hừ hát, vào phòng ngủ trong phòng chính tự trải chăn cho bản thân. Nam hài ngửa mặt nằm trên giường, cảm giác hạnh phúc trào ra, cảm thấy mình cũng được làm chủ một nhà.

Lục Ngôn Khanh mang đèn nến thường phải dùng đến, trong lòng Thẩm Hoài An có chút phức tạp.

Dọc theo cuộc hành trình vừa qua, Lục Ngôn Khanh đều rất chiếu cố mình, kiểu chiếu cố này không giống như sư huynh quan tâm sư đệ mà cảm giác giống như huynh trưởng vậy.

Thẩm Hoài An rối rắm không thôi, mấy tháng qua y đã biết tính cách của Lục Ngôn Khanh là ôn hòa trầm ổn, cũng không có cố ý giả vờ giả vịt, nhưng y cẫn không có biện pháp hoàn toàn tiếp thu Lục Ngôn Khanh.

Y đã chịu giáo dục làm trang chủ là muốn thống lĩnh mọi người thì cần thiết phải làm tấm gương và có thực lực mạnh nhất. Sư đệ nghe sư huynh nói thì đương nhiên sư huynh cũng cần có thực lục cao siêu.

Ngay cả chính mình, Thẩm Hồng vẫn luôn nói với y, y là Thiếu trang chủ, là người thừa kế, cho nên y cần thiết là kẻ ưu tú nhất mới có thể phục chúng.

Vì vậy Thẩm Hoài An thật ưu tú, ưu tú đến mức các đệ tử từ lớn đến bé đều cam tâm tình nguyện tôn xưng y một câu ‘Thiếu trang chủ’.

Hiện giờ mình thành tiểu sư đệ, tuy Lục Ngôn Khanh này làm người không tồi nhưng kiếm thuật quá cùi bắp. Thẩm Hoài An đọc trong sách hiểu biết về cấp bậc tu tiên, một chuỗi danh sách dài dằng dặc về cảnh giới tấn chức, Lục Ngôn Khanh cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, mới chỉ ở giai đoạn ba sau khi nhập môn.

Trình độ như vậy căn bản không thể làm đại sư huynh được!

Lục Ngôn Khanh tiến vào đưa đồ vật thì cảm giác được ánh mắt của Thẩm Hoài An sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn xoay người hỏi, “Làm sao vậy?”

Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi, sau đó lại hung hăng nói, “Dù cho huynh rất tốt với ta thì ta cũng không tiếp thu hối lộ của huynh, thừa nhận huynh là sư ca của ta đâu!”

Lục Ngôn Khanh cảm thấy bộ dáng nghiêm trang của y thật sự buồn cười, khẽ cười, “Ừ.”

Nhìn bóng Lục Ngôn Khanh rời đi, Thẩm Hoài An cảm giác như một khang nhiệt huyết của mình đánh vào kẹo bông gòn vậy.

Ngày đầu tiên của môn phái trôi qua nhanh, ba người lặn lội đường xa thì dù thân thể còn chịu đựng được nhưng về mặt tinh thần vẫn cần thả lỏng, sau khi ăn cơm tối xong là tất cả trở về phòng của mình.

Ngu Sở về sau núi, Lục Ngôn Khanh cùng Thẩm Hoài An trở về sân thứ nhất rồi chia tay nhau ai về phòng nấy.

Thẩm Hoài An đẩy cánh cửa to lớn dày nặng của nhà chính ra, băng qua phòng khách trống , đi vào phía sau phòng ngủ chính, y thổi tắt nến chuẩn bị đi ngủ.

Nam hài ngã lên giường, kéo chăn qua thoải mái lăn một cái rồi vừa lòng nhắm mắt lại.

Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh thiên phú dị bẩm hơn người, trời sinh ngũ quan nhạy bén. Người thường chỉ có khả năng cảm nhận được trong phòng mình có động tĩnh gì, còn đối với Thẩm Hoài An mà nói thì lại không chỉ có thế.

Ban ngày còn không thấy gì, vậy mà đến bây giờ vạn vật tĩnh lặng, lỗ tai Thẩm Hoài An có thể nghe được rất nhiều thanh âm nhỏ.

Tiếng gió rít gào trên đỉnh núi thổi quét tới, toàn bộ núi gần như không có động vật nào, trống rỗng, an tĩnh không thôi, chỉ còn lại bóng tối bao phủ.

Gió từ khe hở chen vào trong phòng thổi từ dưới chân bàn ghế theo mặt đất quét qua, rung động ào ào.

Thẩm Hoài An không khỏi mở to mắt, y nhìn về phía phòng ngủ ngoài hành lang, nơi này rời xa dân cư nên cho người ta cảm thấy bóng tối càng thêm sâu thẳm, xung quanh chỉ toàn một màu đen mà thôi.

Gió bên ngoài thổi qua, phòng chính to lớn vang lên tiếng sột soạt, người nghe được cảm thấy tâm lý bất an không thôi.

Tuy Thẩm Hoài An cũng lớn lên ở trong núi nhưng từ nhỏ đến lớn bên người y đều là hàng ngàn các đệ tử, cho dù sau nửa đêm vẫn có ngọn đèn dầu lập lòe, vẫn có người tuần tra.

Nhưng nơi này…… Nơi này chỉ có một mình y.

Thẩm Hoài An lăn qua lộn lại không ngủ được, gió thổi thì không yên lòng, gió ngừng thì cái sự yên tĩnh đến mức liền sâu đều không kêu lại làm y bực bội.

Ban ngày còn không có cảm giác gì, hiện giờ cậu ta mới ý thức rõ được toàn bộ núi non chỉ có ba người ở.

Thẩm Hoài An đột nhiên ngồi dậy, ngực y phập phồng.

Trong sương phòng, Lục Ngôn Khanh vừa mới thổi nến nhắm mắt không lâu thì nghe được tiếng cửa kẽo kẹt truyền đến.

Hắn mở to mắt nhìn thấy thiếu niên bọc chăn chạy chậm vài bước, nhanh chóng bò lên trên giường đất nằm bên cạnh mình.

“Sao đệ lại tới đây?” Lục Ngôn Khanh nghi hoặc hỏi.

“Phòng chính đó thật sự là quá, quá ----” Vốn dĩ Thẩm Hoài An định nói quá lớn quá tối nhưng nhớ đến ban ngày còn hô hào như thế nên Thẩm Hoài An vận khí thật sâu, sau đó vờ đứng đắn phản biện, “Huynh là sư ca còn chưa ngủ nhà chính thì sao ta có thể không biết xấu hổ ngủ ở đó chứ?”

Lục Ngôn Khanh cười như không cười nói, “Không có việc gì, dù sao đệ cũng không nhận ta là sư ca, đệ đi ngủ đi.”

Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi, sắc mặt thiên biến vạn hóa, dãy dụa giữa tôn nghiêm mặt mũi với áp lực hiện thực. Cuối cùng, Thẩm Hoài An hướng sát vào Lục Ngôn Khanh vô cùng đáng thương nói, “Sư huynh----”

Giang hồ có câu nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hoài An: Chúng ta là trang tuất kiệt biết thức thời, sao lại có thể nói là túng quẫn chứ?

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5672 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4957 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4539 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4462 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4357 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter