Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
  3. Chương : 68

Chương : 68

Từ cửa điện mở rộng nhìn ra, mặt trời như nhiễm máu, thê thê thảm thảm chiếu lên mặt đất, chiếu vào hoa cỏ cây cối, chiếu lên cột đá trong suốt, ngay cả góc nhỏ cũng không muốn tha.

Chiếu lên Hà Lân Sinh làm bóng chạy trên đất, giọt lệ lớn rơi trên đá trắng, bắn lên trong suốt, lại như huyết sắc nồng đậm, nhuộm đỏ tà dương Tây Lưu cung.

Sắc trời dần buông xuống, qua nền đá lưu li bạch ngọc mơ hồ thấy hai cái bóng lay động, một ngọc thụ lâm phong, một phong tư vạn chủng, lại cứ kẻ ngai người ngốc, một chần chờ hoài nghi, một sợ hãi vứt bỏ, mấy chục năm sống mơ hồ, dù chờ đợi không có kết quả, nhưng vẫn còn quá mức để ý ——

Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân nhỏ vụn từ ngoài điện truyền vào, làm người bên trong chợt tỉnh, nhìn người trước mắt vẫn không nói gì, yên lặng trốn về phía sau ỷ tựa.

Đi vào điện, Hồng Kế ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn người trước mắt, không tiếng động chỉ thị đem đồ dọn xong, Hồng Kế đến quỳ xuống “Thỉnh Thái thượng giáo chủ dùng bữa.”

Hà Lân Sinh dường như đến giờ mới ý thức được có người đến, ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía trước, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, đứng lên, luống cuống tìm kiếm cái gì đó.

Hồng Kế quỳ trên mặt đất cũng không ý thức được người kia bất thường, do dự báo lại sự tình Cát tổng quản dặn dò trước khi đến “Giáo chủ cùng Hữu hộ pháp đại nhân đã ở ngoài rừng trúc, hẳn có đại sự gì ——” Nhưng không đợi hắn nói hoàn ——

“Đâu? Đi đâu rồi?” Hà Lân Sinh hoảng hốt thất thố chạy xuống đài cao, bộ dáng kia khiến Hồng Kế sợ trắng mặt, hắn căn bản không biết phát sinh chuyện gì ——

“Thái, Thái thượng giáo chủ —— “

“Cút” Đồ ăn vừa mang lên đã bị ném xuống đất, nước canh nóng bỏng cùng mảnh sứ bắn ra, Hồng Kế ngay cả trốn cũng không dám trốn, vậy là sao? Hồng Kế nghĩ, hắn đã hầu hạ Thái thượng giáo chủ bảy năm, còn chưa có từng gặp tình huống này, làm thế nào cho phải?

“Biến, đều là lỗi của các ngươi, hắn đi, hắn lại đi ” Hà Lân Sinh một tay ôm cái vò trong lòng, cây cột trước mắt chẻ làm hai, lại từ hai biến thành ba, lắc đầu, y nỗ lực muốn nhìn rõ ràng, nhưng y say, say đến lợi hại, nếu không y sao có thể nhìn thấy người tư mộ đã tận lực tìm kiếm suốt ba mươi năm ——

Y trợn to mắt, không rõ lắm, tiếp tục trợn to, khóe mắt muốn nứt ra, nhưng tại sao vẫn thấy không rõ? Hà Lân Sinh nhu, y liều mạng nhu, hai mắt bị động tác thô bạo làm cho sưng đỏ đậm, nhưng vẫn không thấy rõ ——

Hồng Kế sợ hãi trốn ra ngoài, người vào theo hắn cũng lảo đảo đi ra, nhưng động tác của Hà Lân Sinh vẫn không dừng lại, kéo tấm mành vướng víu —— không có, ném giường lớn khắc hoa kim văn —— không có, đẩy ngã giá sách, đồ vật ào ào đổ vỡ, nhưng vẫn không có ——

Không có, sao đều không có, tại sao không có? Thân mình ngã vào bên lô huân hương vẫn còn tỏa khí, suy sụp ngã xuống đất, đá lưu ly bạch ngọc rõ ràng phản chiếu gương mặt tái nhợt tiền tuỵ, đôi mắt sầu tư nồng đậm, đôi môi bị cắn phá nhiễm màu đỏ tươi, quỷ dị chói mắt —

Hà Lân Sinh càng ôm chặt cái vò trong lòng, móng tay thật dài cào lên cánh tay, cắm thật sâu vào da thịt, có máu chảy ra, bào y đỏ thẫm không khỏi lại đậm thêm một tầng.

Bỗng nhiên đại điện an tĩnh lại, chết lặng, ánh đèn trở mình trên mặt đất đã sớm tắt, như lúc máu tà dương che kín thanh phong, cả người tựa vào lô huân như tấm vải rách, động bất động, chỉ gắt gao ôm cái vò, thì thào cái gì, nghe không rõ, lại mơ hồ có thể nhìn ra khẩu hình, lên xuống lặp lại “Lại đi —— lại đi —— “

“Rắc” Mờ mịt nhìn đầu gỗ vụn trong tay, gỗ đâm vào tay không thấy chút đau đớn, chẳng lẽ đây chính là mục đích?

Nghe được tiếng vang, Hà Lân Sinh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cổ cứng ngắc, sau đó y thấy, thấy người kia đứng sau ỷ tựa đã bị phá, cầm đầu gỗ vụn… Hà Lân Sinh cười, nụ cười vui mừng xuất hiện trên gương mặt tái nhợt, mất mà được lại khiến y mừng như điên mạnh mẽ chạy qua.

Nhưng ngay lúc sắp chạm đến y lại lùi bước, ba mươi năm, chỉ cần y đụng tới mọi thứ sẽ tan biến —— y sợ, sợ người kia rời đi ——

Nhìn người trước mắt chùn chân, nhìn người run rẩy ôm chặt cái vò, nhìn ánh mắt người nọ tràn ngập mong mỏi bi thương, nhìn đôi môi đỏ mọng kia khép khép mở mở, nghe được ——

“Chớ đi, chớ đi…” Chỉ hai chữ mà thôi, thanh âm của y rất nhẹ rất nhỏ, thật cẩn thận như sợ dọa người chạy mất, thở dài, vươn tay đặt lên đầu y, vì y sửa sang lại dây áo đã sớm bị lệch, kéo tay người lấy thuốc trị thương, vén tay áo loang lổ vết máu, lọt vào tầm mắt là cánh tay tràn đầy vết thương, trong lòng mơ hồ đau nhói, dấu vết thâm thâm nhợt nhạt mới mới cũ cũ không biết bao nhiêu năm lưu lại, là cũ lại thành mới, cuối cùng lại thành bộ dáng ——

Hà Lân Sinh động đều không dám động, y sợ động thì người đang rịt thuốc cho y liền biến mất.

“Đi ba mươi năm, vẫn đặt nơi đó sao?” Ngồi qua bên, vì y buông tay áo, dược kia phi thường tốt, bôi lên lên liền tốt hơn phân nửa, đặt dược qua một bên, không ngờ qua ba mươi năm thậm chí ngay cả nơi đặt dược bình nho nhỏ đều không đổi, chỉ không biết người duy trì tình trạng này đến tột cùng mang tâm tư gì.

Hà Lân Sinh run rẩy vươn tay, thử đụng vào tay áo trước mắt, sauu khi phát hiện người không biến mất lập tức gắt gao nắm lấy, khớp xương đều phiếm bạch.

Vỗ vỗ tay y, ý bảo sẽ không bay đi để cho y yên tâm.

Hà Lân Sinh thấy bàn tay đặt trên tay mình, y thậm chí có thể cảm giác được độ ấm kia, chân thật đến khó tin.

Hà Lân Sinh ngẩng đầu, nhìn người trước mắt, vẫn là hình dáng ngày trước, vẫn mái đầu hắc thanh, tuy không biết gương mặt chấm đỏ từ đâu mà đến, nhưng làm y kinh ngạc, là không thấy chút dấu vết năm tháng, đúng là vẫn còn —— ảo ảnh ——

Nhưng là ảo ảnh thì có sao, cho dù là ảo ảnh cũng là y vất vả cầu tới, y đã chờ đợi nó bao lâu, chẳng sợ là đang trong mộng, chẳng sợ là ảo giác khi say, y cũng vẫn cảm thấy vui vẻ ——

Đúng vậy, vui vẻ, ba mươi năm để cho y nhận bao đau khổ, mỗi hồi đều khiến y thi cốt vô tồn, cuối cùng vẫn không chịu nổi đi uống rượu, uống rượu người liền xuất hiện, cho nên y tình nguyện cho tới nay chưa có một khắc thanh tỉnh, như vậy người sẽ không biến mất ——

Đột nhiên đụng lên đôi môi đỏ mọng làm y cả kinh, nhưng không đợi hồi phục tinh thần, Hà Lân Sinh chỉnh thân thể dâng lên, thân thể ấm áp kia, chạm rồi liền không bao giờ muốn ly khai nữa, hận không thể dính luôn lên mới tốt, không có cự tuyệt, cũng cự tuyệt không —— cứ việc nghĩ muốn cự tuyệt, lại không biết vì sao muốn cự tuyết, nếu hắn muốn cái gì, thì cho hắn đi, hắn nghĩ muốn cái gì liền phối hợp đi, cuối cùng vẫn thiếu hắn ——

Không động dung —— đều là giả —— khi tỉnh lại, đều thành hư không…

…

Đông Hoa sơn, Tây Lưu cung, ngoài rừng trúc, bia chữ bằng máu ——

Vết máu “Thiện nhập giả tử” uốn lượn chói mắt, Bạch Liêm lẳng lặng nhìn chăm chú vào tấm bia đá không nhúc nhích, hắn vẫn luôn duy trì tư thế ấy.

Tử Minh đứng bên Bạch Liêm, sắc mặt cũng như Bạch Liêm âm trầm như nước, không giống với Bạch Liêm chính là, y nhìn chăm chú không phải tấm bia đá mà là rừng trúc phía sau, bát ngát xanh ngắt, lúc này lại như mãnh thú, cắn nuốt lý trí của y, mà cánh rừng này y cũng đã bảy năm không có bước vào.

“Không đợi nữa” Thấy mặt trời sắp lặn mất, lý trí Tử Minh sớm đã bị vô hạn sợ hãi thay thế, y chỉ muốn mau tìm được người nọ, chỉ cần có thể đưa người ra, bản thân chết trong rừng cũng không là gì.

“Đứng lại!”

“Hừ” Tử Minh tự nhiên sẽ không nghe Bạch Liêm, nhấc chân muốn vào rừng trúc.

“Không muốn hắn chết thì đứng lại!”

“Nếu hiện tại không vào, người thật sự sẽ chết.” Tử Minh cắn răng, lại nhấc chân, y không muốn chờ đợi thêm nữa, sống phải gặp người chết phải thấy xác.

“Nếu giờ đi vào, đừng nói cứu không nổi người, có lẽ liền chết luôn trong đó, tính tình sư tôn ngươi rõ hơn ta.” Thiện nhập giả tử, năm đó sư tôn tự mình lập bia, bảy năm qua chưa từng có kẻ dám bỏ qua bốn chữ trên bia đá, càng không ai có gan lớn dám một mình vào Tây Lưu cung, dù hắn đứng đầu đại giáo, ở Đông Hoa sơn cũng vô pháp nhúng tay bất luận cái gì ——

“A? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ? Chờ người chết là được?” Tử Minh oán độc nhìn Bạch Liêm vẫn bình tĩnh trước, đều tại hắn, nếu không phải hắn phái người đuổi theo, người nọ sao lại chạy vào cái rừng trúc chết tiệt này, nếu không phải hắn nhiều lần ngăn trở, không chừng mình đã cứu được người ra, y sợ hãi, sợ mình không thể đưa người ra, từng khắc từng khắc, có lẽ vào khắc này, người nọ đang chạm vào góc chết nào đó trong rừng mà y nhìn không tới gì,

Bạch Liêm mím chặt môi, huyết sắc còn sót lại cũng dần rút, chỉ có hắn mới biết bản thân căn bản không bình tĩnh như ngoài mặt, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh đến xương, móng tay đân thật sâu vào thịt, chỉ như vậy hắn mới có thể miễn cưỡng khống chế được ý niệm điên cuồng trong đầu, không để mình mất lý trí —— tuyệt đối phải đưa người sống ra khỏi Đông Hoa.

“Đợi lát nữa, đã phái người đi mời Đại trưởng lão” Bỗng nhiên, tựa hồ là chấn an mình cùng Tử Minh “Hơn nữa, lúc trước nhận được tin tức, võ lâm chính phái ý đồ đột nhập Tây Lưu cung, hiện đại bộ phận đã bị Cát Anh bắt nhốt vào địa lao, người nọ có lẽ ——” Bị giam trong địa lao, ít nhất cũng không đáng lo.

Tử Minh nhìn Bạch Liêm, ngay cả Đại trưởng lão cũng mời đến, có thể nghĩ đến cũng chỉ có Đại trưởng lão mới có thể dễ dàng ra vào Tây Lưu cung.

Uốn lượn theo mái cong mơ hồ xanh ngắt, tia sáng mặt trời cuối cùng cũng biến mất trên mái đình…

.

.

.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5697 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5233 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4970 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4553 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4478 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4386 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter