Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tâm Tự Diệu Ngôn

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tâm Tự Diệu Ngôn
  3. Chương : 30

Chương : 30

Ngày kế tiếp, tầng ba câu lạc bộ Light3.

Năm mươi tên tuyển thủ chỉnh tề đứng ở sảnh huấn luyện.

Lâm Duật Ngôn cũng tới, run rẩy giơ tay chào Mạnh Hổ, Mạnh Hổ sống không còn gì luyến tiếc đứng ở giữa đội ngũ, tuyệt vọng che hai mắt.

Hôm qua Lâm Duật Ngôn đã gửi tin nhắn sớm thông báo lộ tẩy rồi, vốn còn ôm một chút hy vọng, tin chắc Cố Diệu Dương không đoán được có liên quan đến bọn họ, kết quả vẫn là chẳng giấu được gì sất.

Cố Diệu Dương đứng đầu hàng ngũ chỉnh lại băng vải trên tay, liếc qua tuyển thủ hết sức lo sợ, lại liếc nhìn Lâm Duật Ngôn sáng nay nhảy nhót tưng bừng chuẩn bị đi ra ngoài, một tay túm cậu tới đây.

Tăng tiên sinh cũng đến, những người hôm qua tham gia toàn bộ kế hoạch của Mạnh Hổ, đều có mặt.

Cố Diệu Dương liếc Mạnh Hổ một cái, lạnh giọng hỏi: “Huấn luyện viên rất vất vả?”

Mạnh Hổ không dám lên tiếng.

Lại nhìn tóc hồng: “Phim rất hay?”

Tóc hồng nịnh hót cười: “Cũng, cũng được.”

Lại hỏi Lâm Duật Ngôn: “Cậu rất thân với bọn họ?”

Lâm Duật Ngôn vội vàng lắc đầu: “Không, không tính là thân.”

Cố Diệu Dương không có biểu cảm gì, trông vô cùng nghiêm túc, lấy đồng hồ liếc nhìn thời gian, hai tay chắp sau lưng: “Cách giải đấu liên minh còn hai tháng nữa, ngày đó tôi tới đây đã thử trình độ của các anh, không một ai có thể đạt tới tiêu chuẩn đề cử.”

“Cho dù miễn cưỡng viết mấy lá thư đề cử cho các anh, đến vòng thi dự tuyển vẫn là từng người một lăn về cho tôi.”

“Thi đấu chuyên nghiệp mang tính quốc tế, cũng không phải anh đạt được giải quán quân cấp khu vực Lâm Châu thì có thể không để vào mắt!”

Sảnh huấn luyện lặng ngắt như tờ, tất cả đều ngoan ngoãn cúi đầu nhận giáo huấn, Lâm Duật Ngôn nhìn bóng lưng đi khắp trong đội ngũ ngơ ngác thất thần. Cho tới bây giờ, cậu mới nhận ra mình còn có rất rất nhiều điều không hiểu về Cố Diệu Dương. Cậu không nghĩ tới, Cố Diệu Dương làm huấn luyện viên, thật sự có dáng vẻ của huấn luyện viên, dù tuổi không lớn lắm, nhưng mỗi tiếng nói cử động, từng chữ âm vang.

Tối hôm qua, câu thích kia cũng làm cho cậu có nhận thức mới, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cậu có thể khẳng định, dường như Cố Diệt Dương thực sự thích mình, cậu muốn đáp lại, nhưng lại không có cách nào đáp lại. Dẫu sao đến bây giờ, cậu vẫn chưa làm rõ tâm tư của mình.

Cậu thích Cố Diệu Dương không? Có phải cậu cũng thích Cố Diệu Dương?

“Vẫn đứng ngây ra?”

“A?”

Cố Diệu Dương nói xong, quay lại bên cạnh cậu hỏi: “Ngẩn người gì vậy?”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Lần đầu tiên cậu làm huấn luyện viên à?”

Cố Diệu Dương nhướng mày: “Chẳng thế?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi còn tưởng cậu chỉ biết dạy bọn họ đánh nhau, không, không nghĩ tới cậu…”

Cố Diệu Dương nói: “Đánh nhau đương nhiên là trọng điểm, nhưng nên nói vẫn phải nói, cậu về thu dọn hành lý trước đi.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Thu dọn hành lý làm gì? Tôi vẫn chưa muốn…”

Cố Diệu Dương ôm ngực: “Lúc nãy tôi nói chuyện, cậu đang làm gì?”

Lân Duật Ngôn thành thật thừa nhận: “Ngẩn người.”

Cố Diệu Dương lườm cậu một cái: “Ngày mai ra ngoài mở rộng, vùng lân cận kia vừa khéo là thắng cảnh, cậu đi theo cùng nhau chơi, Tăng Nghị cũng đi.”

“Thật hả?!”

“Ừm.” Cố Diệu Dương sờ một hộp thuốc lá hai ngày chưa hút hết, đổ ra một điếu: “Tiện thể thu dọn đồ giúp tôi, biết không?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Đương nhiên biết, đừng xem thường người.” Quay đầu định đi, lại dừng bước, ngượng ngùng nói với Cố Diệu Dương: “Vừa nãy cậu… đặc biệt lợi hại.”

“Hử?”

“Chính, chính là lúc dạy dỗ người, đặc biệt lợi hại!” Nói xong mặt hơi đỏ, hấp ta hấp tấp chạy đi.

Đợi sau khi cậu đi, Tăng tiên sinh đi tới mượn điếu thuốc, trên tay còn chống một cây gậy thân sĩ hình người dáng chó, gọi Cố Diệu Dương đến cửa sổ, mỉm cười nhìn xuống dưới lầu.

Lâm Duật Ngôn vừa ra cửa, bước chân nhẹ nhàng nhảy nhảy nhót nhót trong đất tuyết, “Nó là một đứa trẻ tốt.”

Cố Diệu Dương đáp một tiếng.

Tăng tiên sinh hỏi: “Cậu thích nó?”

Cố Diệu Dương nói với bóng lưng của Lâm Duật Ngôn: “Đồ ngốc mới không nhìn ra.”

Tăng tiên sinh cũng nhiều chuyện như chị Linh, hỏi: “Tại sao thích nó? Thời gian cậu đến trường rất ít nhỉ?’

Cố Diệu Dương đối xử với phần tình cảm này luôn luôn ngay thẳng: “Trêu mãi trêu mãi thì trêu ra tình cảm, rất khó hiểu?”

Tăng tiên sinh hỏi: “Vậy nó đối với cậu…”

Cố Diệu Dương nhả một vòng khói: “Cậu ấy thích tôi cũng tốt, không thích cũng không sao. Chúng tôi vốn không phải người của một thế giới, cũng không có khả năng sẽ có kết quả.”

Tăng tiên sinh hiểu bối cảnh của Lâm Duật Ngôn, mấy ngày nay dạy cậu vẽ tranh, lúc nói chuyện phiếm đã nhắc vài câu, “Chắc chắn vậy? Nếu như nó muốn ở bên cậu thì sao?”

Cố Diệu Dương lắc đầu, nhìn bóng dáng suýt nữa trượt chân nhếch miệng lên: “Cậu ấy sẽ không.”

“Cậu ấy rất ngốc, nhát gan lại chậm chạp, không dám phản kháng hết thảy quyết định ba cậu ấy đưa ra cho cậu ấy. Gia đình của cậu ấy không có khả năng chấp nhận tôi, cho nên cậu ấy cũng sẽ không có ý nghĩ này.”

Tăng tiên sinh nói: “Cậu mười tám tuổi hay tám mươi tuổi? Sao nghĩ được dài lâu như vậy? Còn chưa bắt đầu đã nghĩ đến kết cục?”

Cố Diệu Dương nhướng mày: “Thích mà, tất nhiên muốn được lâu dài một chút, nếu như cậu ấy có thể sinh con, có lẽ ngay cả tên con tôi cũng nghĩ xong rồi.”

“Không phải cậu nói không có kết quả?”

Cố Diệu Dương liếc ông một cái: “Không có kết quả thì không thể suy nghĩ một chút?”

Tăng tiên sinh cười: “Nhưng tôi cảm thấy, có lẽ cậu quyết đoán quá. Vạn nhất một ngày nào đó, nó đáp lại cho cậu thì sao?”

Cố Diệu Dương nói: “Không có khả năng.”

“Chắc chắn đến vậy?”

“Cậu ấy không có can đảm đó.”

“Quá coi thường người.” Tăng tiên sinh nói: “Giả dụ, nó thật sự đáp lại cậu thì sao?”

Cố Diệu Dương cười khẽ: “Khả năng đó, chính là tôi không có can đảm.”

Tăng tiên sinh thấy rõ hết thảy: “Cho nên nói đến cuối cùng, nhát gan vẫn là cậu.”

Cố Diệu Dương không có phủ nhận, thản nhiên mà ừ một tiếng.

“Đánh cược đi.”

“Hả?”

Tăng tiên sinh nói: “Cược nó có can đảm ở bên cậu hay không.”

Cố Diệu Dương nói: “Không cá cược.”

Tăng tiên sinh nói: “Sợ thế à?”

Cố Diệu Dương cứng đầu cứng cổ, vậy mà gật nhẹ đầu, “Cậu ấy sẽ không đáp lại tôi, tôi cũng chưa từng nghĩ đến tương lai đó.” Cho nên mới sẽ không kiêng nể gì cả mà thổ lộ, bởi vì hắn biết, căn bản sẽ không có bất kỳ kết quả gì.

Tăng tiên sinh nói: “Tôi cảm thấy người sống, vẫn phải ôm một chút ảo tưởng với cuộc sống.”

Cố Diệu Dương nói: “Tôi không phải nghệ thuật gia.”

“Thì đánh cược vào thi đấu chuyên nghiệp năm năm đi.” Tăng tiên sinh tự quyết định, nói xong, chống gậy rời đi.

Cố Diệu Dương không đáp lại, nhìn chằm chằm bóng dáng càng ngày càng nhỏ của Lâm Duật Ngôn, hồi lâu mới nói tiếng: “Được thôi.”

Nơi mở rộng hôm nay muốn đến nằm ở phía bắc Mostin, ở đó có một làng chài nhỏ cực kỳ xa xôi, không phải mùa du lịch cơ bản không có ai, chỉ có mấy nhà dân ở, và một hai nhà hàng hương vị qua loa. Lâm Duật Ngôn đã sớm làm chiến lược ở đó, trừ đồ rửa mặt của hai người ra, lại đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt, để phòng ngừa vạn nhất.

Vừa thu dọn xong, xe buýt của câu lạc bộ đã đến, Lâm Duật Ngôn kéo hành lý giao cho tài xế, ánh mắt đầu tiên không nhìn thấy Cố Diệu Dương, lại cẩn thận tìm, mới phát hiện hắn ngồi ở vị trí giữa gần cửa sổ gọi điện thoại, đang muốn ngồi cùng hắn, lại không nghĩ rằng, bên cạnh hắn đã có người.

Tóc vàng, hình như tên là Thiệu Chinh.

Lâm Duật Ngôn ngẩn ra, giơ tay lên tiếng chào hỏi, Thiệu Chinh cũng khẽ gật đầu, không nói gì.

“Ê, bên này bên này.” Mạnh Hổ thấy cậu đứng một mình, nhiệt tình vẫy vẫy tay, Lâm Duật Ngôn lại liếc nhìn Cố Diệu Dương, mím môi đi tới.

Từ trong thành phố xuất phát đến làng chài, mất khoảng bốn, năm tiếng, Mạnh Hổ là người lắm lời, lại đồng hương Lâm Châu với cậu, mở máy hát ra liền không dứt, mới đầu Lâm Duật Ngôn còn nghiêm túc lắng nghe, một lát sau đã bắt đầu thất thần. Cứ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía trước, Cố Diệu Dương đã cúp điện thoại, không biết nói gì với Thiệu Chinh, Thiệu Chinh nghiêng tai nghe, hình như còn đụng đụng bên người hắn, mặc dù không đầu chống đầu, nhưng khoảng cách nhiều nhất là mười lăm centimet.

Cũng kề sát quá rồi đó? Cho dù là bạn bè cũng phải giữ một khoảng cách chứ.

“Tiểu Ngôn Tiểu Ngôn, cậu đã từng ăn kẹo đường ở phố cũ Thụy Phong chưa, đó thật sự là ký ức tuổi thơ của tôi, hương vị tuyệt vời, lúc trước mẹ tôi mua cho tôi hai túi, kết quả chưa tới sân bay đã bị tôi ăn hết rồi… Ơ? Cậu đi đâu vậy?”

Mạnh Hổ còn chưa dứt lời, Lâm Duật Ngôn đã đứng lên, nghĩ ngợi nói: “Tôi, tôi đi lấy chai nước.”

Nước khoáng để ở trước xe, Lâm Duật Ngôn lề mà lề mề lấy một chai, đi ngang qua trước mặt Cố Diệu Dương, dừng lại mấy giây, Cố Diệu Dương ngước mắt nhìn cậu, bảo cậu quay lại ngồi xuống, không nên tùy tiện đi lại.

Lâm Duật Ngôn “Ò” một tiếng, lại trở về chỗ ngồi, tiện tay đưa nước khoáng cho Mạnh Hổ.

“Lấy cho tôi?” Mạnh Hổ vội nói tiếng cảm ơn, càng ra sức nói chuyện.

Chưa được năm phút, Lâm Duật Ngôn lại đứng lên, Mạnh Hổ nói: “Cậu đi đâu?”

Tầm mắt Lâm Duật Ngôn rơi trên ót Cố Diệu Dương, “Tôi, tôi lại đi lấy chai nước.”

Khi trở về, tận lực dừng thêm mấy giây trước mặt Cố Diệu Dương, Cố Diệu Dương vẫn đang nói chuyện với Thiệu Chinh, khoảng cách đã lại gần mười centimet, liếc Lâm Duật Ngôn một cái, hơi nghiêm nghị nói: “Trở lại ngồi xuống.”

“Ò…” Lâm Duật Ngôn hơi nhíu mày, không tình nguyện mà đi, trở về lại đưa nước cho Mạnh Hổ, Mạnh Hổ nói: “Tôi có rồi.”

Lâm Duật Ngôn không nhìn hắn ta, ngượng ngùng nói: “Vậy, vậy anh uống nhiều chút.”

Mạnh Hổ chớp chớp mắt, “Uống nhiều không có chỗ đi vệ sinh.” Vừa định tiếp tục chủ đề trước đó, Lâm Duật Ngôn vậy mà lại đứng lên, “Cậu…”

“Tôi, tôi lại đi lấy…”

“Lâm Duật Ngôn.”

Lúc này, Cố Diệu Dương quay đầu gọi cậu, Lâm Duật Ngôn lập tức “Có” một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”

“Tới đây ngồi.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy, vậy Thiệu Chinh thì sao?”

Cố Diệu Dương nói: “Đổi chỗ với cậu.”

Lâm Duật Ngôn ngoài miệng hỏi: “Tại sao vậy?” Người đã cực nhanh dời đến trước mặt Thiệu Chinh, trông mong đợi hắn đi.

Thiệu Chinh khụ một tiếng, đứng lên nhường chỗ cho cậu, Cố Diệu Dương cũng đổi ra bên ngoài, để Lâm Duật Ngôn ngồi gần cửa sổ, đồng thời thắt dây an toàn giúp cậu, hỏi: “Cậu mắc chứng tăng động à?”

Lâm Duật Ngôn vội vàng lắc đầu, cười híp mắt nói: “Là Mạnh Hổ khát, tôi, tôi giúp anh ta lấy nước.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5684 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5225 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4963 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4544 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4473 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4370 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter