Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thế Nào Là Hiền Thê

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thế Nào Là Hiền Thê
  3. Chương : 70

Chương : 70

Editor: Gà

"Nếu Vương gia đã muốn ngươi tham dự, như vậy ngươi nên biểu hiện cho tốt." Tần Bạch Lộ khảy móng tay mới được sơn ngày hôm qua, nhìn Khúc Ước Tố đứng trước mặt mình: "Nghe nói cầm nghệ của ngươi xuất chúng, nếu có cơ hội, ngươi đàn một thủ khúc cho mọi người đi."

Bàn tay trong tay áo của Khúc Ước Tố nắm thật chặt, nàng biết Tần thị đang cố ý trào phúng bản thân, nhưng nàng lại không có cách nào, chịu đựng chua sót trong lòng, nàng phúc thân: "Nô tì nhớ kỹ."

"Ừ." Tần Bạch Lộ gật đầu, nâng cằm nói: "Hôm nay có không ít khách quý đến, ngươi chú ý ngôn hành của bản thân, đừng làm mất mặt vương phủ." Nói xong, không thèm nhìn Khúc Ước Tố nữa, vịn tay nha hoàn đi mất.

"Chủ tử." Dao Khê thấy sắc mặt Khúc Ước Tố không đúng, vội đỡ nàng nói: "Ngài đừng bực bội, vương phi chỉ đang ghen tị vì ngài được sủng ái thôi."

Khúc Ước Tố cười khổ một tiếng, ngồi xuống ghế, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Vĩ Cầm đặt trên giá, mấy ngày trước Vương gia cho người chuyên dụng làm ra cây đàn này tặng cho nàng, nàng đã vui vẻ mấy ngày, vốn cây cầm trân quý này chỉ vì để hôm nay nàng hiến nghệ như ca cơ mà thôi.

Tần thị xem nàng như cái đinh trong mắt, nàng cố tình muốn làm chướng mắt nàng ta!

Khúc Ước Tố nới nắm tay ra, ngồi trước gương, nhìn mình trong gương, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Dao Khê, trang điểm cho ta."

Nàng sẽ để Tần thị nhìn xem, ai mới có thể cười đến cuối cùng.

Lại lần nữa đi đến phủ Thụy vương, Khúc Khinh Cư cảm thấy tâm tình hơi khác so với lần trước. Nàng vịn tay Hạ Hành xuống xe ngựa, thấy hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt trước cửa vương phủ, nghiêng đầu nói khẽ bên tai Hạ Hành: "Đợi qua vài ngày, ta cũng làm một bữa yến hội, để những người này đều ngồi xe ngựa đến phủ chúng ta." Ngồi xe ngựa cũng không phải chuyện hạnh phúc gì, nàng cảm thấy cần phải làm cho người ta ép buộc bản thân một phen, như thế tâm lý mới cân bằng.

Hạ Hành cười nhìn nàng một cái, tầm mắt đảo qua tua rua hai bên tóc mai nàng, cũng thấp giọng nói: "Được, trở về chúng ta sẽ kêu hạ nhân bắt đầu chuẩn bị."

Khúc Khinh Cư chú ý đến ánh mắt hắn, dùng khăn tay che miệng nói: "Chàng thấy vừa lòng không?" Câu tiểu thuyết thoại bản này là vai nam chủ rất thích nói với nữ chính, Khúc Khinh Cư cảm thấy bản thân có chút khí phách.

"Rất vừa lòng, hôm nay Khinh Cư càng rực rỡ hơn so với ngày xưa." Hạ Hành rất phối hợp tiếp lời, tuy hắn không rõ vì sao hai mắt vương phi nhà mình đột nhiên trở nên có thần thế này.

"Tiểu nhân xin chào Đoan Vương gia Đoan Vương phi, mau mời vào." Tổng quản vương phủ nhìn thấy hai người xuống xe ngựa, vội chắp tay thi lễ đi đến trước mặt hai người: "Vương gia luôn ngóng trông hai vị đến đấy."

"Đây không phải là Hà Phúc Nhi sao, sao ngươi phải đến tiếp đãi khách rồi hả?" Hà Phúc Nhi này là thái giám bên cạnh lão Tam, ngày thường hầu hạ bên người lão Tam, lão Tam lại để hắn ra nghênh đón bản thân, thật hơi hiếm có.

"Có thể đến đón tiếp Vương gia, là phúc khí ạ." Hà Phúc Nhi khom người làm ra tư thế mời vào: "Vương gia vương phi không chê tiểu nhân chướng mắt là tốt rồi."

Hạ Hành gật đầu, dắt tay Khúc Khinh Cư, bước qua cửa lớn phủ Thụy vương.

"Phía trước đi vào là Đoan Vương và Đoan Vương phi à?" Điền Tấn Kha và Điền La thị xuống xe ngựa, vừa lúc nhìn thấy Hà Phúc Nhi đón hai người vào, Điền Tấn Kha nhìn bóng lưng hai người, nói với Điền La thị bên cạnh: "Phu nhân, nàng nhìn xem."

Điền La thị nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng hai người nhoáng lên một cái đã vào cửa lớn, bà do dự gật đầu: "Nhìn hơi giống, hiện thời khí thế của nha đầu Khinh Cư càng ngày càng dồi dào rồi."

"Dẫn đường chính là Hà Phúc Nhi bên cạnh Thụy vương Điện hạ, chắc không sai đâu." Điền Tấn Kha thấy có người ra nghênh hai người bọn họ, sóng vai cùng Điền La thị đi đến cửa lớn: "Có ngày con người ta rồi sẽ trưởng thành thôi."

Điền La thị cười: "Vậy cũng tốt." Ở hoàng gia phải có khí thế một chút mới tốt, bà vốn lo lắng Khúc gia vì tam tiểu thư nên ghét bỏ Khinh Cư, hiện giờ thấy Khinh Cư sống tốt, bà cũng an tâm.

Nghĩ đến Khúc gia làm mấy chuyện này, Điền La thị nhịn không được nhíu mày, tốt xấu gì gia đình cũng xem như có chút thể diện, sao lại không biết xấu hổ làm ra việc này. Cũng không phải không sống nổi qua ngày, làm gì gấp gáp đưa con cho người ta làm thiếp, chẳng lẽ vì làm thiếp cho Vương gia thì sẽ tài trí hơn người à? Đặt trong kinh thành này, một dòng chính nữ phủ công gia lại nghĩ tất cả biện pháp để làm thiếp cho Vương gia, thật khiến người ta chê cười.

Hà Phúc Nhi bước chậm nửa bước phía sau đám người Tiền Thường Tín Minh Hòa, nhìn bóng lưng Đoan Vương và Đoan Vương phi đi cùng một chỗ, không khỏi cảm khái, nếu Vương gia vương phi nhà mình cũng có thể thân cận như vậy, hạ nhân bọn họ cũng có thể ít chịu tội rồi.

Đoan Vương phi này cũng thật đủ xinh đẹp, Đoan Vương cũng thật không tiếc, đá quý trên cây lược đó quá sáng, không biết phế đi bao nhiêu thứ tốt mới có thể cắt ra loại hiệu quả này?

Nhưng nữ nhân mà, vậy mới đủ vị, tuy hắn là một thái giám vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng có một nửa nam nhân, nếu nữ nhân như Đoan Vương phi có thủ đoạn lợi hại một chút, nhóm thiếp thị phủ Đoan Vương đâu còn chỗ đứng.

Đợi khi dẫn người đến, Hà Phúc Nhi thông minh lui xuống, trước khi đi còn được Đoan Vương phi thưởng cho một hà bao, mặc dù không hiếm lạ mấy cái này, nhưng ít nhất người ta có để gã thái giám như hắn ở trong mắt đúng không?

Lúc này không ít nam nữ đã ngồi trong rừng hoa lê, nhìn thấy thái giám xướng giọng báo vương đến, thì lập tức đứng dậy đón chào. Hạ Uyên và Tần Bạch Lộ càng tự mình đi thêm vài bước, đi đến chỗ cửa vào thì chờ hai người đi qua.

Nháy mắt nhìn thấy Khúc Khinh Cư, ý cười trên mặt Tần Bạch Lộ đã lạnh hai phần, nàng ta luôn không vừa mắt với nữ nhân chỉ biết trang điểm không có nội hàm, nhưng Khúc Khinh Cư cố tình trang điểm lần này càng xinh đẹp hơn so với lần trước rồi xuất hiện trước mắt nàng ta.

Có một số nữ nhân mặc váy thêu Bách Hoa rất tục, có một số nữ nhân mặc trông vô cùng xinh đẹp, ánh mắt Hạ Uyên đảo qua Khúc Khinh Cư bên cạnh Hạ Hành, đuôi lông mày hơi động, nhưng chỉ ngắn ngủn không lâu, vị nhị tẩu này của hắn ta hình như lại đẹp hơn rồi.

Chú ý đến ánh mắt Hạ Uyên, Hạ Hành lơ đãng nới lỏng tay Khúc Khinh Cư, tiến về phía trước một bước vừa lúc che trước Khúc Khinh Cư, cười nói với Hạ Uyên: "Hôm nay quấy rầy Tam đệ Tam đệ muội rồi."

"Nhị ca khách khí, không bằng cùng ta ẩm hai chén." Hạ Uyên làm ra một tư thế mời, ý bảo Hạ Hành đi qua bên trái ngồi cùng hắn ta. Tuy yến hội không cố ý tách ra, nhưng nam nhân đều tập trung uống rượu ở bên trái, nữ nhân uống trà dùng điểm tâm ở bên phải, xem như là đã phân chia rồi.

Tươi cười của Hạ Hành không thay đổi: "Vậy ngu huynh cung kính không bằng tuân mệnh." Nói xong, hắn quay đầu nói với đám người Mộc Cận: "Hầu hạ vương phi thật chu đáo đấy."

"Vâng." Đám người Mộc Cận phúc thân: "Xin Vương gia yên tâm."

Hạ Hành gật đầu, mới đi qua bàn bên trái với Hạ Uyên, rất nhanh đã có nhóm nam khách tiến lên chào hắn, sau một phen rối ren, hai huynh đệ Hạ gia mới ngồi xuống.

"Hiện giờ nhị ca càng biết săn sóc người của mình." Hạ Uyên nâng ly rượu với hắn, bản thân khẽ nhấp một ngụm: "Khó trách Kinh thành đều tán thưởng hai phu thê nhị ca nhị tẩu rất khó có được."

"Tam đệ uống say rồi." Hạ Hành cũng bưng chén uống một hớp nhỏ: "Nam nhân đối xử tốt với người của mình không phải là chuyện nên làm sao, có gì đáng để nói đến chứ?"

Hạ Uyên hơi cong môi, tầm mắt không tự chủ bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Khúc thị, vừa thấy bóng dáng đó, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị ly rượu che trước mắt hắn ta.

"Hoa lê của quý phủ Tam đệ thật xinh đẹp, chúng ta lại uống một chén." Hạ Hành cười tủm tỉm bưng ly rượu: "Cảnh đẹp như thế, nếu không có rượu, thật sự cô phụ."

"Nói cũng đúng." Hạ Uyên thu hồi tầm mắt, cười cùng đối ẩm với Hạ Hành.

Khúc Khinh Cư vốn muốn cùng ngồi xuống với Tần Bạch Lộ, nhưng nhìn thấy Điền La thị cũng đã đến, nên đi vài bước đón Điền La thị, tiến lên đỡ bà nói: "Mới vừa rồi không thấy mợ, bằng không đã cùng ngài vào rồi."

Điền La thị dịu dàng cười, cùng nàng đi đến bàn bên cạnh, vỗ mu bàn tay nàng nói: "Vương phi đi phía trước, sao biết sự tình phía sau."

Nữ quyến khác tiến lên chào Khúc Khinh Cư, tầm mắt kinh diễm và hâm mộ đảo qua toàn thân Khúc Khinh Cư, đều có chút cảm khái, Đoan Vương phi vừa xuất hiện, thì các nàng đều không bằng, ngay cả Thụy vương phi đứng một bên, cũng có vẻ hơi nhạt nhẽo rồi.

Tần Bạch Lộ chú ý đến ánh mắt các nữ quyến, nụ cười trên mặt càng thêm khó nhìn, vừa lúc nghe được có người báo Tấn An công chúa đến, đã xoay người đi nghênh Tấn An công chúa, cũng chẳng muốn nhìn Khúc Khinh Cư, lại càng không muốn đứng cùng một chỗ với nàng.

"Nhị đệ muội đã đến rồi?" Tấn An công chúa vừa đến, đã cười đi đến bên cạnh Khúc Khinh Cư và Điền La thị, cao thấp đánh giá Khúc Khinh Cư một phen, cảm khái nói: "Trước kia người khác hình dung mỹ nhân thì thích nói cái gì tinh diệu vô song, bản cung luôn chê phù phiếm, hôm nay vừa thấy nhị đệ muội, mới cảm thấy câu này thật không lừa ta, hay cho một mỹ nhân tuyệt đại tao nhã."

"Tỷ tỷ đừng giễu cợt muội trước mặt nhiều người như vậy, sau này bảo muội còn mặt mũi nào xuất môn." Khúc Khinh Cư giả vờ cúi đầu: "Tỷ thấy muội dễ khi dễ, cố ý làm muội xấu hổ."

"Đừng giận, nếu gương mặt như hoa như nguyệt này không ra ngoài để bản cung ngắm, chẳng phải đã làm bản cung cơm nước không vô, trằn trọc khó ngủ sao?" Tấn An công chúa khẽ cúi người: "Tỷ tỷ ở đây nói không phải với muội, đệ muội tốt của ta đừng tức giận nữa."

"Sao lại giống đăng đồ tử thế, lỗ mãng làm người chê cười rồi." Khúc Khinh Cư giả vờ khẽ đẩy Tấn An công chúa một chút, sau đó thẹn thùng che mặt ngồi xuống.

Nữ quyến bên cạnh thấy một màn này, che mặt cười khẽ, nhưng trong lòng cũng thất kinh Tấn An công chúa và Đoan Vương phi thân cận, Thụy vương phi ngồi ngay ngắn bên cạnh nổi bật như không phải người một nhà.

"Mỹ nhân đừng giận, đừng giận, bản cung châm trà xin lỗi muội nhé." Tấn An công chúa thật sự rót trà cho Khúc Khinh Cư, giống như nam nhân chắp tay nói: "Mời."

Khúc Khinh Cư cười nâng chung trà lên uống nửa miệng: "Ừm, tay nghề không tệ, ta sẽ giữ ngươi lại làm hạ nhân pha trà, ngươi có bằng lòng không?" Tấn An công chúa có ý thân cận nàng có thể nhận ra, mặc dù không biết đối phương có dụng ý thế nào, nhưng hiển nhiên không có ác ý, nàng cũng mừng rỡ tiếp nhận phần thiện ý này.

"Mỹ nhân có lệnh, ta không dám không theo?" Ý cười trên mặt Tấn An công chúa càng thêm rõ ràng.

Tần Bạch Lộ mắt lạnh nhìn Tấn An công chúa và Khúc Khinh Cư có qua có lại, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, Vương gia còn bảo nàng ta thân cận với Tấn An công chúa nhiều hơn, nhưng người ta vừa đến đã tiếp cận Khúc thị, nàng ta có biện pháp gì?

Đợi tân khách đến không sai biệt lắm, Tần Bạch Lộ mới nói: "Hôm nay khó được mọi người nể mặt đến bỉ [1] quý phủ, bỉ phủ cũng chuẩn bị một ít ca múa để mọi người thưởng thức, mong chư vị đừng ghét bỏ." Nàng ta nói xong, vỗ tay, mọi người lập tức thấy được một nữ tử mặc tố y ôm một cây Tiêu Vĩ Cầm ra.

[1] bỉ: ý nói thấp hèn (ở đây thể hiện sự khiêm tốn, hạ mình)

Đợi sau khi nữ tử tố y này ngồi vào chỗ của mình, trong lúc nhất thời mọi người không biết nên lộ ra biểu cảm gì, vì nữ tử kia chính là Tam cô nương Khúc gia.

Nên nói Tam cô nương Khúc gia được xem như muội muội của Đoan Vương phi, Thụy vương phi bảo người ta ra hiến nghệ như vậy, có phải làm Đoan Vương và Đoan Vương phi khó xử hay không?

Khúc Khinh Cư không nhìn những ánh mắt đánh giá này, cười nói với Tấn An công chúa và Điền La thị: "Trà này không tệ, răng môi lưu hương, thật sự không tầm thường." Trước đây Hạ Uyên đã từng chơi chiêu này trên thuyền hoa, Tần Bạch Lộ lại chơi tiếp, cái đôi này không có thủ đoạn khác để đả kích đối thủ sao?

Loại công kích này đối với nàng và Hạ Hành mà nói, đều không có hiệu quả đâu!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5678 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5221 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4960 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4467 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4364 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter