Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thế Thân

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thế Thân
  3. Chương : 75

Chương : 75

Nàng nâng mắt, suy nghĩ mông lung —-

Đúng hay không, chắc đã không còn quan trọng nữa rồi?

"Trả lời ta, đúng hay không?" Y hỏi lại một lần nữa, kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng, tia sáng ẩn hiện trong mắt nổi bật dưới ánh tà dương ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến kẻ khác không thể nhìn thẳng vào mắt y.

Liễu Vận Ngưng cười ảm đạm, dời mắt, dịu dàng nói: "Đúng hay không, vốn không quan trọng, không phải sao?" Sự tự giễu thoáng hiện trên mặt nàng: "Kết quả là ta vẫn tiến cung thay Liễu Uẩn Nịnh."

"......"

:v1:

Ánh tà dương ngoài cửa sổ hắt lên mặt nàng, biểu cảm của nàng trở nên mờ nhạt dưới thứ ánh sáng lóa mắt đó, khiến kẻ khác có cảm giác không được chân thật cho lắm.

Hiên Viên Kỳ nhìn vẻ mặt ôn hòa của nàng mà không nói gì, nó giống như cái mặt nạ, ngăn nàng với thế giới bên ngoài.

:v4:

Nhớ đến vẻ mặt thẹn thùng dưới khăn trùm đầu màu đỏ, biểu cảm tuy nhạt, nhưng là thật.

Trong đầu lần lượt xuất hiện hai khuôn mặt giống nhau, nhưng hai biểu cảm hoàn toàn khác, tim y như thắt lại, đau cực kỳ.

Y chau mày vì cái cảm giác xa lạ nổi lên trong lòng.

—- Y mà lại dễ dàng chịu ảnh hưởng từ nàng!

Đôi mắt đen láy thâm trầm như một cái hồ sâu, giây tiếp theo, y nắm lấy cằm của nàng, cúi đầu, hung hăng nhìn nàng, ánh mắt khó nén phẫn nộ và bối rối: "Đừng mộng tưởng hão huyền rằng trẫm sẽ áy náy với ngươi về điều này, có trách cũng chỉ có thể trách phụ thân của ngươi, ngươi nghe đây, bất luận trước đó ngươi có biết hay không, ngươi vĩnh viễn không thể thay thế được Liễu Uẩn Nịnh!"

Khi con người che giấu sự lúng túng hay bối rối của bản thân, luôn chọn cách làm tổn thương người khác, và cứ nghĩ dù tổn thương như thế nào, đều có thể mượn thời gian cho qua chuyện, nhưng khi mất đi rồi thì không hề nghĩ, có những lúc, thời gian không phải là thứ vạn năng để xóa nhòa tất cả.

:v3:

Lúc Hiên Viên Kỳ nói vậy, y không thể ngờ, những lời của y, đối với một số người mà nói, thì bất luận ra sao cũng không có cách nào mượn thời gian để cho qua được, thay vào đó còn bị khắc thêm một vết thương nữa vào lòng, chỉ có thể thối rữa dần theo thời gian, vĩnh viễn không có cách nào khỏi hẳn.

Vốn tưởng bản thân đã không còn để ý đến nữa, nhưng không ngờ, trước sau vẫn tự đánh giá bản thân quá cao.

Liễu Vận Ngưng cúi đầu, lẳng lặng cười: "Vâng, bệ hạ nói phải lắm, thần thiếp nhớ rõ."

—- Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta đã không dám mộng tưởng hão huyền nữa rồi, và từ trước đó, ta biết, chỉ có học mới không đánh mất hy vọng, vĩnh viễn không sợ thất vọng, bởi lẽ ta cũng đã trải qua nỗi thất vọng gần như tuyệt vọng rồi......

—- Không nên để bản thân phạm sai lầm lần nữa.

Nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, Hiên Viên Kỳ nới lỏng tay, ngồi dậy, giường bên đang ấm bỗng trở nên lạnh lẽo, gió lạnh thổi đến, Liễu Vận Ngưng không kiềm được mà rùng mình một cái.

Nàng ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt hoang mang: "Bệ hạ?"

"Hiện giờ đang ở ngoài cung, không cần gọi ta là bệ hạ, cứ gọi phu quân như trước là được." Y quay lưng về phía nàng, mặc đồ vào, giọng điệu bình thản.

"Bệ...... Phu quân, hay để thiếp thân giúp người nhé!" Dứt lời, nàng vừa định đứng dậy, cơn đau từ cổ chân truyền đến, lập tức ngã xuống giường.

Thanh âm Hiên Viên Kỳ khẽ truyền đến: "Đại phụ nói chân của ngươi bị trật khớp lúc rơi xuống vách núi, còn miễn cưỡng đi lâu trên tuyết, nếu không tĩnh dưỡng tốt sẽ không thể đi đứng được như trước nữa."

Lúc này Liễu Vận Ngưng mới biết, khi tỉnh lại dưới vực toàn thân nàng chỗ nào cũng đau nhức, nên nàng không hề chú ý đến cổ chân, hiện giờ sau khi đã nghỉ ngơi, cơn đau ở những chỗ khác đã dịu đi, nên cơn đau ở cổ chân lại càng không thể xem nhẹ.

Đang ngồi phân tâm, Hiên Viên Kỳ đã mặc xiêm y xong, chuẩn bị đi ra ngoài, thấy bóng y rời đi không chút do dự, Liễu Vận Ngưng quên ngay cái cổ chân đang đau, nhìn cánh cửa không người, vẻ mặt bình thản như hồ nước tĩnh lặng ngàn năm, ngay cả một gợn sóng nhỏ cũng không thấy.

Chậm rãi ngồi dậy, nàng co gối, thận trọng thu cổ chân lại một cách đoan trang, rồi khẽ thở dài.

—- Cũng may không nghiêm trọng mấy, bệnh cũng đã giảm bớt, đại khái sau này sẽ chỉ trở đau một, hai lần thôi.

Đang nghĩ ngợi, cửa sổ bỗng bị gió thổi tung, Liễu Vận Ngưng không ngẩng đầu, chỉ cảm thấy có một cái bóng đang bao trùm lấy mình.

Bị bóng đen bao trùm lấy, Liễu Vận Ngưng không nhúc nhích, nàng xoa xoa cổ chân, bình tĩnh hỏi: "Ngươi lại đến đây làm gì?"

"......"

Người đó không trả lời, vẫn đứng yên ở đấy.

Liễu Vận Ngưng dừng tay, rúc chân vào trong chăn, nghênh đón ánh mắt thâm trầm của người đó: "Cô nam quả nữ ở chung một phòng thì không được ổn lắm!"

Người đó sải bước, đứng trước mặt nàng: "Lần trước ta bảo muốn dẫn ngươi đi, tại sao ngươi lại không chịu?"

"......"

"Ta thấy Hiên Viên Kỳ đối xử với ngươi đâu có tốt, ngươi đâu cần phải ở đây chịu ấm ức."

Liễu Vận Ngưng nhìn y, giọng lạnh tanh: "Y đối đãi với ta ra sao, thì có liên quan gì đến ngươi?"

"Đúng là không liên quan gì đến ta, nhưng—-" Y bỗng cười, ghé sát tai nàng: "Ai bảo ta cảm thấy ngươi quá đỗi thú vị?"

---------- BỔ SUNG THÊM ----------

Chương 75

Nàng nâng mắt, suy nghĩ mông lung —-

Đúng hay không, chắc đã không còn quan trọng nữa rồi?

"Trả lời ta, đúng hay không?" Y hỏi lại một lần nữa, kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng, tia sáng ẩn hiện trong mắt nổi bật dưới ánh tà dương ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến kẻ khác không thể nhìn thẳng vào mắt y.

Liễu Vận Ngưng cười ảm đạm, dời mắt, dịu dàng nói: "Đúng hay không, vốn không quan trọng, không phải sao?" Sự tự giễu thoáng hiện trên mặt nàng: "Kết quả là ta vẫn tiến cung thay Liễu Uẩn Nịnh."

"......"

:v1:

Ánh tà dương ngoài cửa sổ hắt lên mặt nàng, biểu cảm của nàng trở nên mờ nhạt dưới thứ ánh sáng lóa mắt đó, khiến kẻ khác có cảm giác không được chân thật cho lắm.

Hiên Viên Kỳ nhìn vẻ mặt ôn hòa của nàng mà không nói gì, nó giống như cái mặt nạ, ngăn nàng với thế giới bên ngoài.

:v4:

Nhớ đến vẻ mặt thẹn thùng dưới khăn trùm đầu màu đỏ, biểu cảm tuy nhạt, nhưng là thật.

Trong đầu lần lượt xuất hiện hai khuôn mặt giống nhau, nhưng hai biểu cảm hoàn toàn khác, tim y như thắt lại, đau cực kỳ.

Y chau mày vì cái cảm giác xa lạ nổi lên trong lòng.

—- Y mà lại dễ dàng chịu ảnh hưởng từ nàng!

Đôi mắt đen láy thâm trầm như một cái hồ sâu, giây tiếp theo, y nắm lấy cằm của nàng, cúi đầu, hung hăng nhìn nàng, ánh mắt khó nén phẫn nộ và bối rối: "Đừng mộng tưởng hão huyền rằng trẫm sẽ áy náy với ngươi về điều này, có trách cũng chỉ có thể trách phụ thân của ngươi, ngươi nghe đây, bất luận trước đó ngươi có biết hay không, ngươi vĩnh viễn không thể thay thế được Liễu Uẩn Nịnh!"

Khi con người che giấu sự lúng túng hay bối rối của bản thân, luôn chọn cách làm tổn thương người khác, và cứ nghĩ dù tổn thương như thế nào, đều có thể mượn thời gian cho qua chuyện, nhưng khi mất đi rồi thì không hề nghĩ, có những lúc, thời gian không phải là thứ vạn năng để xóa nhòa tất cả.

:v3:

Lúc Hiên Viên Kỳ nói vậy, y không thể ngờ, những lời của y, đối với một số người mà nói, thì bất luận ra sao cũng không có cách nào mượn thời gian để cho qua được, thay vào đó còn bị khắc thêm một vết thương nữa vào lòng, chỉ có thể thối rữa dần theo thời gian, vĩnh viễn không có cách nào khỏi hẳn.

Vốn tưởng bản thân đã không còn để ý đến nữa, nhưng không ngờ, trước sau vẫn tự đánh giá bản thân quá cao.

Liễu Vận Ngưng cúi đầu, lẳng lặng cười: "Vâng, bệ hạ nói phải lắm, thần thiếp nhớ rõ."

—- Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta đã không dám mộng tưởng hão huyền nữa rồi, và từ trước đó, ta biết, chỉ có học mới không đánh mất hy vọng, vĩnh viễn không sợ thất vọng, bởi lẽ ta cũng đã trải qua nỗi thất vọng gần như tuyệt vọng rồi......

—- Không nên để bản thân phạm sai lầm lần nữa.

Nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, Hiên Viên Kỳ nới lỏng tay, ngồi dậy, giường bên đang ấm bỗng trở nên lạnh lẽo, gió lạnh thổi đến, Liễu Vận Ngưng không kiềm được mà rùng mình một cái.

Nàng ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt hoang mang: "Bệ hạ?"

"Hiện giờ đang ở ngoài cung, không cần gọi ta là bệ hạ, cứ gọi phu quân như trước là được." Y quay lưng về phía nàng, mặc đồ vào, giọng điệu bình thản.

"Bệ...... Phu quân, hay để thiếp thân giúp người nhé!" Dứt lời, nàng vừa định đứng dậy, cơn đau từ cổ chân truyền đến, lập tức ngã xuống giường.

Thanh âm Hiên Viên Kỳ khẽ truyền đến: "Đại phụ nói chân của ngươi bị trật khớp lúc rơi xuống vách núi, còn miễn cưỡng đi lâu trên tuyết, nếu không tĩnh dưỡng tốt sẽ không thể đi đứng được như trước nữa."

Lúc này Liễu Vận Ngưng mới biết, khi tỉnh lại dưới vực toàn thân nàng chỗ nào cũng đau nhức, nên nàng không hề chú ý đến cổ chân, hiện giờ sau khi đã nghỉ ngơi, cơn đau ở những chỗ khác đã dịu đi, nên cơn đau ở cổ chân lại càng không thể xem nhẹ.

Đang ngồi phân tâm, Hiên Viên Kỳ đã mặc xiêm y xong, chuẩn bị đi ra ngoài, thấy bóng y rời đi không chút do dự, Liễu Vận Ngưng quên ngay cái cổ chân đang đau, nhìn cánh cửa không người, vẻ mặt bình thản như hồ nước tĩnh lặng ngàn năm, ngay cả một gợn sóng nhỏ cũng không thấy.

Chậm rãi ngồi dậy, nàng co gối, thận trọng thu cổ chân lại một cách đoan trang, rồi khẽ thở dài.

—- Cũng may không nghiêm trọng mấy, bệnh cũng đã giảm bớt, đại khái sau này sẽ chỉ trở đau một, hai lần thôi.

Đang nghĩ ngợi, cửa sổ bỗng bị gió thổi tung, Liễu Vận Ngưng không ngẩng đầu, chỉ cảm thấy có một cái bóng đang bao trùm lấy mình.

Bị bóng đen bao trùm lấy, Liễu Vận Ngưng không nhúc nhích, nàng xoa xoa cổ chân, bình tĩnh hỏi: "Ngươi lại đến đây làm gì?"

"......"

Người đó không trả lời, vẫn đứng yên ở đấy.

Liễu Vận Ngưng dừng tay, rúc chân vào trong chăn, nghênh đón ánh mắt thâm trầm của người đó: "Cô nam quả nữ ở chung một phòng thì không được ổn lắm!"

Người đó sải bước, đứng trước mặt nàng: "Lần trước ta bảo muốn dẫn ngươi đi, tại sao ngươi lại không chịu?"

"......"

"Ta thấy Hiên Viên Kỳ đối xử với ngươi đâu có tốt, ngươi đâu cần phải ở đây chịu ấm ức."

Liễu Vận Ngưng nhìn y, giọng lạnh tanh: "Y đối đãi với ta ra sao, thì có liên quan gì đến ngươi?"

"Đúng là không liên quan gì đến ta, nhưng—-" Y bỗng cười, ghé sát tai nàng: "Ai bảo ta cảm thấy ngươi quá đỗi thú vị?"

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5746 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5274 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5005 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4583 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4505 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4455 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter