Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thiên Kim Nữ Tướng Quân

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thiên Kim Nữ Tướng Quân
  3. Chương 30: Động Thủ

Chương 30: Động Thủ

Khương Hàn và Dụ Quyên cẩn thận đi đến giữa phòng, từ trên bàn một mũi kiếm huỳnh quang dựng thẳng lên cao. Dụ Quyên có phần tò mò, kiếm đạo này phát ra thứ ánh sáng đẹp đẽ tỏa sáng cả một vùng. Nàng tuy là tướng quân nhưng chưa từng gặp qua thứ kỳ lạ đến thế, bàn tay không nhịn nổi mà chầm chậm tiến vào. Những ngón tay thon dài của nàng chỉ cách mũi kiếm một khoảng không nhỏ nữa thôi, liền bị bàn tay to lớn của Khương Hàn ngăn lại. Dụ Quyên khó hiểu nhìn hắn, sau đó thu tay không quấy phá nữa. Nàng hỏi Khương Hàn:

"Làm thế nào để khởi động cơ quan tiếp theo"

Khương Hàn hất cằm về hướng kiếm, đáp lại

"Hiến cho nó máu"

Lời này khiến Dụ Quyên có chút bất ngờ, cách khởi động cơ quan bằng cách hiến máu hình như trước giờ nàng chưa từng nghe qua thì phải. Chưa đợi nàng kịp phản ứng, một đường máu dài trên tay Khương Hàn đã chảy ra, cứ như thể đây không phải là lần hiếm hoi hắn khởi động cơ quan này vậy.

Dụ Quyên nhìn thấy một thân kiếm dài huỳnh quang sau khi được máu của Khương Hàn tưới lên liền phát đỏ rồi rút dần xuống phía dưới, bốn cạnh của đáy kệ đựng kiếm xoay chuyển vào nhau rồi một không gian ngầm phía dưới nền đất đã được mở ra.

Dụ Quyên cùng Khương Hàn tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Nơi đây chứa đầy bảo kiếm, đó là những thứ mà Điệp Hắc Môn đã nhập được khi còn làm việc trên giang hồ. Đa phần đều là khi đánh vào nhà quan tham ô, sau đó trộm của bọn họ vài thứ tốt mang về. Một bên nữa chất đầy những hộp nhỏ, Dụ Quyên hỏi thì mới biết đó là thuốc độc, sương mù độc, đều là công cụ quen thuộc của bọn họ.

Dụ Quyên cùng Khương Hàn đến bên nơi chứa vũ khí, lựa chọn những món có thể cất giấu được trong người, từ trâm cài tóc, đến cả thắt lưng được làm bằng kiếm dẻo. Dụ Quyên cũng ưu tiên chọn ra vài hũ thuốc độc, tất cả đều vô cùng cần thiết.

Thoáng chốc, hai người đã ra ngoài. Thư viện khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tất cả mọi người đều đang tất bật chuẩn bị cải trang cho mình. Dụ Quyên trước khi về phòng còn cố ý đến đưa những thứ vừa lấy được từ mật thất cho họ.

Dụ Quyên thay bộ trang phục thường dân, mang theo mũ có mạng che mặt, trên tóc đã tự mình điểm vài sợi bạc, gương mặt được trang điểm nhợt nhạt lại. Nhìn nàng bây giờ hoàn toàn không còn dáng vẻ trẻ trung ủa Dụ tướng quân nữa, chỉ còn là một nữ nhân thân thể héo tàn, sớm ngày chết hơn.

Đến chợp tối, tất cả đều đã chuẩn bị thoát ra ngoài.

Phía bên ngoài bìa rừng, người của Long Dĩ Đàm theo lệnh sẽ bảo vệ âm thầm cho Dụ Quyên, nhưng thật ra không hẳn là sẽ đảm bảo được an toàn cho bọn họ nếu trực tiếp đi theo con đường này. Bởi vì một khi người của Long Dĩ Đàm phát hiện bọn họ ra ngoài, e là binh lính triều đình cũng sẽ nghe được động tĩnh. Vậy nên tất cả thống nhất với nhau sẽ đi từ phía tây, có thể thoát ra ngoài mà người của Long Dĩ Đàm phát hiện được hay không thì cũng không hẳn là cần thiết. Thời khắc này, có lẽ là mặc trời an bài!

Từ cửa phía tây thoát ra ngoài, Điệp Hắc Môn cẩn thận di chuyển đến đường lớn. Đã nhiều ngày trôi qua binh lính triều đình vẫn không ngừng truy lùng nàng, thậm chí là ngày một gắt gao hơn, Dụ Quyên mang theo mũ che mặt cùng A Vân đi trước, nàng nghe rất rõ tiếng mắng chửi của bá tánh dành cho mình. Qua lớp màng mỏng, nàng nheo mắt nhìn ảnh chân dung của mình bị dán trên tường, mà người người thậm chí còn không muốn nhìn. Chắc hẳn là bây giờ bá tánh hận nàng đến thấu xương, ảnh của nàng sớm đã nhìn đến quen mắt nên mới phớt lờ rồi.

Cảm giác của nàng hiện tại, chính là đau đớn. Nhưng so với việc nhìn từng người thân bên cạnh mình ngày ngày mất đi thì chẳng hề gì cả, nước mắt cứ thế rồi nuốt ngược vào trong. Mỗi ngày nàng đều tự nhủ phải tiếp tục sống, nào vì lo sợ ngày bị truy đuổi, mà là vì đại thù của gia tộc nàng vẫn chưa báo. Hậu nhân Dụ gia duy nhất còn sót lại bây giờ chính là nàng, đắng cay thế nào vẫn phải nếm trải, bất luận là như thế nào vẫn phải tiếp tục chịu đựng. Cho tới khi nàng thật sự có thể hạ được cẩu hoàng đế, đời này của nàng mới thực sự là trọn một kiếp. Thiên hạ mắng chửi nàng đã là gì? Thiên hạ này nợ gia tộc nàng nhiều thế cơ mà?

Sắc trời bây giờ đã tối, phố xá vẫn náo nhiệt như thế, nhưng đã khiến người ta thấm mệt. Dụ Quyên cùng Điệp Hắc Môn vào một quán trọ nhỏ dừng chân, để đề phòng có việc xảy ra, chỉ thuê hai phòng kề bên. Một phòng dành cho nữ nhân, phòng còn lại cho A Sứ, Khương Hàn.

Bọn họ cứ thế bình an qua được một đêm.

Nhưng vào canh hai, khi cả quán trọ lẫn phố đêm đều chìm vào giấc ngủ sâu, tiếng chạy vang rền cứ thế vang dội nên. Dụ Quyên hốt hoảng thức giấc, tất cả cũng bị tiếng bước chân gấp gáp này đánh thức. Trong căn phòng nhỏ, ánh nến vàng hiu hắt soi rọi từng sự thấp thỏm hòa cùng bất an trên gương mặt của mọi người. Tựa như một bản năng, bàn tay của bọn họ ai nấy đều im lặng cầm chắc kiếm, chỉ có Dung Y là đại phu, hai tay ôm chặt hành lý của mình, khóe môi run run khiếp sợ nhưng tuyệt nhiên gắng chế, không phát ra chút âm thanh nào.

Tiết Khiêm nhẹ nhàng đi đến bên cửa, nàng dùng ống nhòm qua khe cửa nhỏ cố sức quan sát tình hình. Chỉ thấy nàng nghiêm túc ra hiệu cho Dụ Quyên đó là binh lính triều đình. Một nhóm người hốt hoảng chạy đi, nhìn dáng vẻ bọn họ gấp gáp liều mạng chạy băng băng qua đám người triều đình. Binh lính hoàng gia tựa như gặp được con mồi, kẻ đứng đầu vui vẻ khoác tay

"Nhanh! Mau đuổi theo"

Mà câu nói sau đó của hắn khiến Dụ Quyên hoàn toàn bất ngờ

"Bắt được Dụ Quyên sẽ được bệ hạ trọng thưởng!"

Hóa ra đám người băng băng chạy vừa rồi là thế thân cho nàng và Điệp Hắc Môn, hóa ra chàng ấy thực sự biết nàng đang ở đâu, đang làm những gì. Lúc này bọn họ chắc chắn sẽ dốc toàn lực để truy bắt thế thân của nàng. Tất cả lần nữa như tìm được con đường tháo chạy, liền lấy hành lý nhân cơ hội trốn thoát khỏi tầm mắt triều đình lần nữa.

Quả thật giống hệt như dự đoán, thế thân của nàng không ngừng đối chọi với bọn họ. Dụ Quyên nhìn nàng ta vật vã chiến đấu thân thủ cũng không tồi, tất cả binh lính gác đêm đều theo tin tức vừa được truyền đi mà tập hợp đủ cả. Nhưng cổng thành vẫn chưa thể mở ra được, người càng lúc càng nhiều. Chỉ sợ thế thân của nàng rồi cũng sẽ không thể chống chọi tiếp tục được nữa, việc này sẽ bại lộ ra ngoài, nàng vẫn phải tiếp tục trốn thoát. Chi bằng một lần quét sạch bọn chúng, chỉ như thế mới có thể mở được một con đường máu.

Dụ Quyên ra lệnh cho Điệp Hắc Môn trực tiếp tấn công, người của triều đình hoảng loạn không thôi. Khoảnh khắc Dụ Quyên như hóa điên mà không ngừng chém giết, bọn chúng mới nhận ra được sự thật dù rằng đã muộn. Có vài kẻ biết không thể đánh được Điệp Hắc Môn cùng nàng liền rút pháo hoa, muốn phóng ám hiệu lên trời cầu cứu viện, chỉ tiếc pháo hoa còn chưa được rút ra đã bị A Vân một đao chém ngay cổ. Binh lính đi tuần tra trên những con đường khác cũng đã đến, tất cả đều cùng Dụ Quyên giả, Dụ Quyên thật, Điệp Hắc Môn sống chết một phen. Động tĩnh bên ngoài lúc này khá lớn, Dụ Quyên cùng Điệp Hắc Môn nhanh chóng hạ gục bọn họ, nhưng không vội rút đi. Bọn họ đã náo đến mức độ này, nếu không xử lý triệt để thì không thể an toàn được, nhưng cũng không thể cứ mãi "ôm cây đợi thỏ". Chỉ có thể trên đường đi, vừa tránh vừa giết.

Cứ như thế một đường đến sáng cũng đã đến được một xóm nhỏ. Nơi đây ở phía dưới chân núi, địa hình không hẳn là tốt nhưng tạm thời an toàn. Thay bộ trang phục đầy máu me, ẩn náu trong một quán trọ nhỏ ở chân núi lại đợi đến tối mới tiếp tục rời đi. Mà lúc này tin tức Dụ Quyên còn ở trong thành, đêm qua ra tay giết đi binh lính triều đình được lan rộng khắp thành Kim Kê, nghe nói hoàng thượng trên buổi thiết triều sáng nay tức giận vô cùng, không ngừng mắng chửi, nói không treo được đầu Dụ Quyên lên thành thì không thể an lòng được. Dụ Quyên nghe xong cũng chỉ nhếch môi cười, lão ta nói treo đầu nàng không phải là đã xúc phạm bản tính lão ta sao? Nói đúng hơn thì nên là lóc da nàng treo lên lưng ngựa mới nguôi cơn giận này được

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5737 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5267 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4996 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4577 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4497 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4438 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter