Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả
  3. Chương 7: Hay Là Giữ Lại Từ Từ Chơi

Chương 7: Hay Là Giữ Lại Từ Từ Chơi

“Tôi không chỉ có gan to thôi đâu.”

“Kiều Mộng Mộng” nhếch môi, bỗng nhấc chân lên đạp trúng hạ bộ của anh ta.

“A!”

Lục Trầm đau đớn lùi ra một bước, đôi mắt ánh lên vẻ khó tin: “Cô dám đá tôi!”

“Bà đây không đá thì anh đâu có biết tôi văn võ song toàn đâu.”

Cô nhìn vào dì chủ nhà đang sợ hãi run rẩy: “Dì, dì về trước đi, cẩn thận máu của tên bẩn thỉu này bắn ra.”

Lục Trầm nhìn chủ nhà vội vã chạy đi mới hiểu ra ý cô nói, nhìn cô với ánh mắt hằm hằm: “Cô còn dám chửi tôi à!”

“Tôi chưa từng chửi người khác, vì thứ tôi chửi đều không phải người.”

“Cô!”

Câu nói này rõ ràng đã chọc giận Lục Trầm, sự dạy dỗ bài bản cũng ngay tức khắc vỡ tan, anh ta giơ tay ra vung mạnh vào mặt của “Kiều Mộng Mộng” nhưng không ngờ rằng cô nhanh tay nhanh chân vòng qua người anh ta, tiện thể lấy chìa khóa trong túi quần ra mở còng tay.

Hành động của cô liền mạch lưu loát khiến Lục Trầm hoảng hốt lùi ra sau vài bước: “Cô, chuyện, chuyện này sao có thể?”

Sao cô ta tự dưng trở nên giỏi thế? Chẳng lẽ thật sự như Kiều Kiến Nam nói, có người trợ giúp phía sau Kiều Mộng Mộng? Hay là? Trước giờ cô ta giấu giếm?

Đúng là độc địa.

Lục Trầm nhanh chóng tìm lý do cho hành động khác thường của Kiều Mộng Mộng.

“Kiều Mộng Mộng” chẳng thèm ngước mắt, vật luôn Lục Trầm qua vai rồi ghì anh ta phía dưới, đặt hai tay anh ta ra sau lưng, khóa còng tay lại.

“Gậy ông đập lưng ông. Lục Trầm, cảm giác này không tệ chứ?”

Ngón trỏ nâng chùm chìa khóa lên xoay vài vòng trên đầu ngón tay, cặp mắt lạnh lùng chèn ép Lục Trầm tới không thở nổi.

Lục Trầm nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vốn điển trai tức giận hằm hằm, anh ta tức tối nhìn đám vệ sĩ: “Còn ngây ra đó làm gì, bắt lấy cô ta.”

Mấy vệ sĩ lúc này mới phản ứng lại, có ai ngờ được cô gái nhỏ nhắn như vậy lại thật sự khống chế được Lục Trầm cao một mét tám, khí thế ngút trời chứ.

Họ đối mắt nhìn nhau, vung nắm đấm về phía sau Kiều Mộng Mộng.

Khi nắm đấm chuẩn bị chạm vào người “Kiều Mộng Mộng”, cô bỗng nhấc Lục Trầm lên xoay vòng ra sau, nắm đấm đó nện mạnh vào mặt anh ta.

“A!”

Lục Trầm lại kêu lên một tiếng thảm thiết, ánh mắt độc ác nhìn vệ sĩ đấm vào mặt anh ta: “Vô dụng! Đánh tao làm gì? Lấy lại chìa khóa mau!”

“Vâng vâng vâng!”

Các vệ sĩ chuyển mục tiêu vào tay của Kiều Mộng Mộng cướp chìa khóa, ấy thế nhưng “Kiều Mộng Mộng” rất nhanh nhẹn, lần nào tấn công cũng để vuột mất cô, ngược lại đánh cho Lục Trầm mặt mũi bầm dập.

Mấy người không ngờ rằng lại bị cô gái trêu cho quay vòng vòng, tức tới nỗi mặt hết xanh lại trắng, người cũng tức tới nỗi run bần bật.

“Không chơi với các anh nữa đâu!”

“Kiều Mộng Mộng” hạ gục một loạt vệ sĩ bò trên đất, sau đó ném chìa khóa còng tay ra ngoài cửa sổ trước mặt mọi người.

“Muốn lấy chìa khóa thì tự mình tìm đi nhé.”

Nhìn bộ dáng đắc ý của cô, mặt Lục Trầm tối sầm đáng sợ.

Cơn nhục hôm nay, anh ta phải bắt Kiều Mộng Mộng trả gấp mười gấp trăm lần!

Anh ta khó khăn bò dậy khỏi mặt đất nhưng lại bị “Kiều Mộng Mộng” “bụp” một cái dí xuống đất chà xát.

Giọng nói lạnh lẽo của cô gái vang lên phía trên.

“Có còn nhớ anh từng làm gì với tôi không? Sủa tiếng chó nghe xem nào.”

Lục Trầm căm phẫn trợn mắt nhìn cô.

“Kiều Mộng Mộng” dùng sức, ghét bỏ lườm anh ta một cái: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi ghét bẩn.”

Không biết nghĩ tới cái gì, mắt cô lóe lên ánh sáng, thấp thoáng ý cười cất tiếng:

“Sủa tiếng chó đi, tôi thả anh ra.”

“Cô!”

Lục Trầm không ngờ rằng cô lại dám đưa ra yêu cầu này.

“Kiều Mộng Mộng” cúi người, ghé sát vào tai anh ta: “Đừng có quên ban đầu khi anh bảo tôi sủa, tôi đã sủa một hồi ấn tượng sâu sắc đến tận giờ.”

Ban đầu vì để dỗ Kiều Kiêu Nguyệt vui, Lục Trầm bắt Kiều Mộng Mộng học tiếng chó sủa, bò dưới đất nửa ngày, thế mà bây giờ mới nhục có tí đã không chịu nổi rồi à?

Trong mắt “Kiều Mộng Mộng” vụt lên sự ghê tởm.

Anh không hề mong rằng Kiều Mộng Mộng tránh xa đám cặn bã này ra, ngược lại cô nên lấy sự kiêu ngạo của mình ra giẫm dám người này dưới chân, để bọn họ từ từ nhận lấy đòn đánh từ xã hội.

Lục Trầm cảm giác mặt mình đang càng ngày càng chào hỏi mặt đất rất mãnh liệt, khuôn mặt đau đớn méo xệch đi.

“A! Đau! Buông tha cho tôi đi!”

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lục Trầm, linh hồn nhỏ bé trốn trong cơ thể không chịu được nữa.

[Hệ thống, đủ, đủ rồi.]

[Đây là lời thật lòng của cô à?]

[Tôi…]

Kiều Mộng Mộng do dự.

[Có tôi ở đây, cô chỉ cần tôn trọng suy nghĩ trong lòng mình. Hệ thống có thể dò ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô, tín hiệu cô muốn đánh chết anh ta, tôi nhận được rồi.]

[…]

Kiều Mộng Mộng thừa nhận rằng cô muốn đánh chết tên trai đểu này nhưng đạo đức lại chỉ trích cô không nên xấu xa như vậy, vì thế cô đè nén cảm xúc thật sự của mình, xin tha cho Lục Trầm.

Lúc mới tới nhà họ Kiều, cô lạ lẫm với mọi thứ, nhìn bố mẹ, anh trai ruột của mình như người một nhà với Kiều Kiêu Nguyệt, có thế nào cô cũng không hòa nhập được. Cô vừa ngốc nghếch vừa cẩn thận lấy lòng họ, thứ nhận được lại là sự ghét bỏ của bố mẹ và sự ghê tởm của anh trai.

Lúc ấy, Lục Trầm giống như một ngôi sao lấp lánh tỏa sáng, giống như một vị thần bảo hộ giáng xuống bên cạnh cô, anh ta ân cần chăm sóc cô, đưa cô đi ăn, đưa cô đi chơi, tặng hoa cho cô, điều này dẫn tới cô cũng dần phải lòng anh ta.

Cô lấy hết can đảm tỏ tình nhưng lại nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt Lục Trầm cùng với biểu cảm bỡn cợt của đám công tử bột và Kiều Kiến Nam phía sau anh ta.

Hóa ra mọi thứ chỉ là hình phạt Lục Trầm phải chịu do thua một ván cá cược.

Tiếp cận cô, khiến cô phải lòng đối phương lại là hình phạt của giới công tử nhà giàu thành phố Thượng Hải.

Xúc phạm người khác biết bao!

Kiều Mộng Mộng bị nước lạnh dội vào đầu làm tỉnh táo, tiếng cười của đám người như từng cây kim đâm thẳng vào trái tim.

Cô nghe thấy người Lục Trầm thích là Kiều Kiêu Nguyệt, nghe được rằng cho dù Kiều Kiêu Nguyệt muốn sao trên trời, Lục Trầm cũng sẽ nghĩ mọi cách tìm bằng được cho cô ta chứ không phải mấy buổi hẹn rẻ tiền.

Sau này, cô cứ thấy Lục Trầm là trốn, nhưng không biết Lục Trầm nghe được tin tức từ đâu nói rằng cô bắt nạt Kiều Kiêu Nguyệt, thế là anh ta bắt cô đứng trước mặt Kiều Kiêu Nguyệt, ép cô nhận sai, ép cô học tiếng chó sủa, làm trò cười chọc vui cho Kiều Kiêu Nguyệt đang bực bội.

Chuyện cũ cuồn cuộn như cơn ác mộng, nhìn bộ dạng nhếch nhác của Lục Trầm, giọng cô đột nhiên lạnh lẽo.

[Vậy anh đánh chết anh ta đi.]

Hệ thống sững người một chốc, anh không ngờ rằng Kiều Mộng Mộng lại bỗng dưng thốt ra câu nói này. Nhưng thấy được ký ức của cô, nghĩ một lát thì thấy không có gì lạ cả. Cho dù là ai, bị đối xử như vậy đều phải phản kháng mới đúng, thế mà Kiều Mộng Mộng lại chịu đựng lâu như thế.

[Đánh chết anh ta đúng là sung sướng đấy nhưng mà đánh chết anh ta bằng cơ thể của cô thì cô phải ngồi tù, không có lợi.]

Khóe môi “Kiều Mộng Mộng” nở nụ cười độc ác.

[Hay là… Chúng ta giữ lại từ từ chơi đùa.]

Linh hồn của Kiều Mộng Mộng rùng mình một cái, cô cảm thấy hệ thống của mình rất khác với người khác, cụ thể khác chỗ nào thì cô chưa nghĩ ra.

“Kiều Mộng Mộng” tiếp tục tăng lực, giơ chân giẫm lên ngón tay của Lục Trầm, khẽ nghiến xuống, đau tới nỗi sắc mặt Lục Trầm trắng toát liên tiếp kêu mấy tiếng thảm thiết.

Vệ sĩ bên cạnh thử bò dậy nhưng “Kiều Mộng Mộng” liếc ánh mắt sắc lạnh sang, họ lập tức nằm xuống giả vờ chết.

Buồn cười, vệ sĩ chỉ là một công việc thôi, họ tới để kiếm tiền, bị thương không đáng.

Lục Trầm tức giận nhìn đám vệ sĩ, nghĩ bụng khi quay về phải bảo nhà họ Kiều đuổi hết dám này đi.

Cơn đau trên mặt kéo anh ta quay lại hiện thực, tiếng của Kiều Mộng Mộng một lần nữa vang lên.

“Nghĩ xong chưa? Sủa tiếng chó đi, tôi thả anh ra.”

Lục Trầm nghiến răng: “Gâu!”

“Thế này mới là chó ngoan.”

“Kiều Mộng Mộng” giơ tay ra vỗ vào gương mặt điển trai không còn nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, cô bỗng nở nụ cười tươi như hoa nhưng lại khiến da dầu người ta tê rần.

Cô buông lỏng gông cùm đẩy Lục Trầm vào đám vệ sĩ: “Cút đi.”

Được sự cho phép, đám vệ sĩ nhanh chóng bò dậy, đỡ Lục Trầm lên.

Ánh mắt Lục Trầm nhìn cô chằm chằm như có độc, hận không thể đục một cái lỗ trên người cô.

Tinh!

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, “Kiều Mộng Mộng” thoáng thấy góc áo xanh đậm, nhận ra điều gì đó xong thì ngay lập tức ngã ra đất, co cơ thể mình lại làm tư thế bảo vệ.

[Hệ thống, anh đang làm gì thế?]

[Cảnh sát tới rồi.]

Ngay sau đó, các cảnh sát đi ra từ thang máy, giơ súng bao quanh đám người.

“Ôm đầu, quỳ xuống.”

Họ nhận được được thoại, báo tin rằng ở đây có người gây mất trật tự, mang theo còng tay phi pháp thì lập tức chạy tới.

Nhìn thấy cảnh sát, Lục Trầm và mấy vệ sĩ nhanh chóng làm theo, ôm đầu quỳ xuống.

Còn cô gái trong góc thì run lẩy bẩy cơ thể, khóc cực kỳ thảm thiết: “Hu hu hu, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi…”

Anh cảnh sát đi sang, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, chúng tôi là cảnh sát, tôi tên là Tạ Viễn.”

“Kiều Mộng Mộng” ngẩng đầu, gương mặt to bằng bàn tay lúc xanh lúc tím, áo sơ mi của cô bị kéo rách, chỗ cánh tay và xương quai xanh có đủ các vết thương, vết thương mới cũ khác nhau, vừa nhìn là biết không phải lần đầu tiên.

Tạ Viễn càng đồng cảm với cô gái này, ánh mắt nhìn về phía Lục Trầm và vệ sĩ thêm phần lạnh lẽo.

“Đều là hiểu lầm thôi.” Lục Trầm khó khăn móc danh thiếp từ trong túi quần ra đưa cho Tạ Viễn: “Tôi là Lục Trầm, Lục Trầm của tập đoàn Lục thị.”

Tạ Viễn cầm lấy danh thiếp, nhìn vào danh thiếp một cái rồi lại nhìn khuôn mặt không ra hình dạng của anh ta, còn cả cổ tay bị còng tay khóa, làm gì nhìn ra được công tử nhà giàu của thành phố Thượng Hải thường xuyên xuất hiện trên bìa tạp chí nữa.

Lục Trầm tưởng rằng Tạ Viễn sẽ e dè bởi quyền thế của nhà họ Lục nhưng không ngờ rằng Tạ Viễn căm ghét nhất là công tử nhà giàu lấy quyền lực chèn ép người.

Cho dù là Lục Trầm thật hay là Lục Trầm giả thì đều phải làm theo quy định.

“Mời đi theo chúng tôi một chuyến.”

Lục Trầm giơ cổ tay bị khóa lên: “Chuyện này thật sự các anh sai rồi, tôi không hề bắt nạt cô ta.”

Tạ Viễn nhìn còng tay: “Chuyện gì đây? Còng tay ở đâu ra?”

“Kiều Mộng Mộng” khóc càng thảm thiết hơn.

“Anh Tạ Viễn, anh ta cầm còng tay muốn bắt em, em không chịu nên vùng vẫy, anh ta đã không cẩn thận khóa tay mình lại, còn vứt cả chìa khóa đi, hu hu, em sợ quá…”

“Không phải như thế, là cô ta đánh chúng tôi, anh xem mặt chúng tôi…”

Một vệ sĩ giải thích.

Tạ Viễn nhìn cô gái gầy gò, nhìn thế nào cũng chẳng giống đầu sỏ đánh được mấy tên vệ sĩ đó, tên xấu xa này trước khi tố cáo thì phải nhìn đối tượng chứ.

“Mấy cái này các anh giữ lại tới cục cảnh sát giải thích đi.”

Tạ Viễn giơ tay lên, các cảnh sát khác lập tức áp giải mấy người rời đi.

Theo trình tự, cô gái cũng phải về cục cảnh sát làm tường trình nhưng nhìn bộ dạng co mình trong góc cảm xúc bất ổn của cô, chắc là bị dọa chết khiếp rồi.

Anh ấy vừa nhẫn nại vừa dịu dàng nói: “Quy định của cục cảnh sát là người trong cuộc buộc phải làm tường trình.”

“Kiều Mộng Mộng” ngẩng đầu.

“Em, em biết, có thể cho em bình tĩnh một lúc được không? Em vẫn hơi, hơi sợ.”

Kiều Mộng Mộng thừa nhận rằng hệ thống đã học được mười trên mười vẻ sợ sệt của cô, thậm chí còn nhỏ bé tội nghiệp hơn cô.

Giải Oscar mà không thuộc về hệ thống thì cô không phục.

Tạ Viễn cũng bị lừa bởi diễn xuất tinh tế của hệ thống, anh ấy dịu dàng cười một cái: “Tôi đợi cô dưới tầng.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5687 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5227 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4965 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4546 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4474 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4374 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter