Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thính Hạ - Lộc Linh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thính Hạ - Lộc Linh
  3. Chương 7: Tiệc sinh nhật

Chương 7: Tiệc sinh nhật

Điện thoại cô không thể vào QQ, mặc dù đối với người khác đây chỉ là một chuyện rất đơn giản.

Tiền Khương nhắn tin cho cô bằng ứng dụng tin nhắn mặc định của điện thoại.

Sau một hồi xoắn xuýt phí tin nhắn, cô kiềm chế tâm trạng phấp phới của mình, hỏi lại một câu vô nghĩa: “Cậu có muốn đi không?”

Lúc tan làm đóng cửa tiệm, chiếc điện thoại cục gạch màu đen trong túi xách rung lên, Tiền Khương trả lời: “Đi đi, chắc là vui lắm đó.”

Ngón tay cô dừng lại ở nửa dưới của phím chức năng mềm mềm, xóa xóa bấm bấm, cuối cùng cô nhắn: “Được, vậy đi chơi một chút.”

*

Tiệc sinh nhật bù của Giang Tố tổ chức vào thứ năm, nghe bảo sinh nhật của anh vào ngày 16 tháng 6, mà ngày đó anh không ở đây nên mới kéo dài đến hôm nay.

Sau khi kết thúc công việc, chuyện cô làm đầu tiên là đổi điện thoại.

Xiaomi 4, giá 1999 tệ, không quá đắt nhưng đối với cô thì thật sự không rẻ chút nào.

Đây là mong muốn từ trước đến nay nên cô đưa ra quyết định rất nhanh, vội vàng cầm theo xấp tiền, một mình đi ra siêu thị điện thoại mua một cái mang về, sau đó trốn trong phòng mình mở hộp ra.

Điện thoại mới rất đẹp, mặc dù với nhiều người thì trông nó rất đỗi bình thường. Cô mua một chiếc điện thoại màu trắng, khung viền kim loại, khi ánh sáng chiếu vào rất bắt mắt.

Cô thích đến độ không nỡ buông tay, cứ ngắm nghía nó mãi. Ông chủ còn tặng cô một chiếc ốp lưng trong suốt, cô ngồi quỳ trên giường, cẩn thận nghiên cứu từng chức năng của điện thoại, sau đó thiết lập mật khẩu.

Màn hình cảm ứng, viền trên có nút mở nguồn, trái tim cô cứ đập nhanh liên hồi.

Ngày thứ năm, cô đã bắt đầu chuẩn bị từ giữa trưa, vắt hết óc để suy nghĩ nên mặc bộ nào trong tủ quần áo.



Bộ mới nhất trước mặt là cô đặt mua trên mạng bằng tài khoản của Lý Yến Văn. Đó là một chiếc váy vải cotton có xẻ tà, trên váy in họa tiết bình sữa bò.

Ngẫm nghĩ một phen, cô quyết định mặc chiếc váy này, thậm chí còn cố gắng ăn diện một chút — nhưng cô thật sự không biết phải phối đồ thế nào. Cô chọn một đôi giày mới, thay đổi dây cột tóc.

Bốc Duệ Thành tổ chức cho Giang Tố một bữa tiệc sinh nhật kiểu mở, thoải mái ra vào. Cô và Tiền Khương gặp nhau dưới nhà, sau đó cùng bắt xe đến địa điểm.

Khoảnh khắc bước xuống xe, tầm mắt cô khựng lại.

Trong khu vườn trước cửa biệt thự vô cùng náo nhiệt, nữ sinh đứng đông đúc, có lẽ chỉ có thể dùng câu cảnh đẹp ý vui để hình dung khung cảnh lúc này. Mái tóc đen mềm mại của các cô gái ấy buông xõa, những bộ váy bắt kịp xu hướng được thiết kế vô cùng tinh xảo, thậm chí còn có người mang giày cao gót. Cô chưa từng nghĩ rằng, tuổi 17 hóa ra có thể giống như vậy.

Lần đầu tiên cô biết quy luật tự nhiên nhất đó là có thể nhìn ra giá cả của quần áo trên người. Những bộ đồ xinh đẹp kia thoạt nhìn đã biết giá trị cao, khi đứng trước các cô bạn ấy, rất khó để tránh khỏi cảm giác tự ti, mặc cảm.

Con người khó mà miêu tả được những món đồ vượt ngoài tầm hiểu biết của mình, và có những suy nghĩ vượt quá tầm hiểu biết cũng khó khăn không kém.

Cô không biết bây giờ lại có nhiều quần áo thời trang xinh đẹp và thịnh hành dành cho các cô gái tuổi teen như vậy, không dùng các từ ngữ như trẻ trung hay trưởng thành để hình dung mà chỉ đơn thuần là đẹp.

Suốt khoảng thời gian sau đó, cô trở nên im lặng một cách dị thường.

Giữa muôn hoa đua nở, chợt có khoảnh khắc, thậm chí cô đã muốn rụt cổ thu mình lại, không để bất cứ ai trông thấy mình.

Cô ngồi uống nước ở băng ghế trong cùng, nghe những người thỉnh thoảng đi ngang qua nói chuyện. Có người hỏi về Giang Tố, Bốc Duệ Thành bảo anh ở trong phòng, không biết đang viết viết cái gì, tóm lại là lười ra ngoài này, lát nữa cậu ấy sẽ đích thân vào bắt người ra.

Đợi thêm 20 phút nữa, Giang Tố vẫn không đi xuống.

Cảm giác mất mát thi nhau ùa về, cô lại cười nhạo sự ngây thơ của bản thân. Dĩ nhiên cô chưa bao giờ ôm mong đợi rằng có thể sánh vai cùng anh hay thế nào cả, chỉ là hôm qua cô bỗng nghĩ rằng có phải sẽ có một cơ hội nào đó để được nhìn thấy anh không.

Hôm nay, giờ phút này, giữa những đóa hoa dù đang nở rộ mà anh vẫn mặc kệ, cô đã có câu trả lời.

Thậm chí cô còn không thể tự tin đứng thẳng lưng trước mặt anh.

Cơ hội như thế, tại sao có thể có, làm sao có thể có.

Cô đặt ly nước duy nhất trong tay xuống, nói với Tiền Khương: “Khương Khương, tớ muốn về.”

“Đi bây giờ à?” Tiền Khương quan sát một hồi, lại bảo: “Thôi cũng được, chán quá.”

Cô ngẩng đầu, thấy cách đó không xa có rất nhiều nữ sinh đang chụp ảnh. Có lẽ không phải là chán, mà là vì hai cô không thể hòa nhập được.

Lúc họ rời đi trời đổ mưa nhỏ, sau khi chào tạm biệt Tiền Khương, cô đứng ven đường rồi đột nhiên ngửa đầu lên.

Những giọt nước rất nhỏ rơi xuống khuôn mặt cô khiến cô cảm giác được làn da run nhẹ lên ngay sau đó, thầm nghĩ khung cảnh ở biệt thự lúc này sẽ như thế nào? Anh sẽ ra sao? Sẽ đứng giữa đám đông cắt bánh kem, sau đó chia cho mỗi người một phần sao?



Nếu có thể ngốc đi một chút hoặc thông minh hơn một chút thì tốt biết bao.

Ngốc đi sẽ không phát hiện ra bất cứ sự tự ti nào trong mình, thông minh hơn thì có thể tự nhiên và thoải mái trước mặt cậu, có lẽ sẽ xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của cậu, đến gần cậu hơn đôi chút.

Tiếc rằng tớ vừa nhạy cảm vừa tự ti và dè dặt, cũng chẳng đủ can đảm, trí thông minh cỏn con đã kẹt lại và tắt ngúm đi ngay trước mặt cậu. Càng muốn đến gần lại càng tồi tệ hơn, tớ rất bình thường, có vắt hết óc nghĩ cách cũng không thể khiến cậu nhìn tớ với đôi mắt khác xưa.

Cô cúi đầu, trong lòng thầm lặp đi lặp lại một câu.

Giang Tố, sinh nhật vui vẻ.

Mặc dù tớ không thể làm người chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhưng so với bất cứ ai, tớ luôn hy vọng cậu sẽ vui vẻ.

Một giọt nước oi nồng rơi xuống khóe mắt, cô tiếc nuối, buồn bã dụi dụi đôi mắt nhức mỏi, mũi nhất thời cay xè. Cô không trách móc ai cả, vì ngay cả cô cũng biết rõ bài thi không đạt chuẩn lần này đã là toàn bộ biện pháp của cô giờ phút này.

Cô chỉ là quá bình thường mà thôi.

Ngày hôm sau là thời gian khai giảng của trường trung học trực thuộc.

Lúc trước chỉ xem như là lớp học thêm khối 11, lần này sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, họ mới chính thức lên lớp 11.

Cô buồn bã, nghĩ đến việc dù đã thi vào lớp 11-3 cũng không được học chung tầng với anh, cảm giác chênh lệch như thủy triều xuống trong lòng không thể nào tiêu tan.

Cô cúi đầu nắm chặt quai cặp, trong tầm mắt là nền gạch quen thuộc. Bất chợt một tiếng hét lớn vang lên sau lưng, giống như một phân cảnh dài trong bộ phim, cô hòa mình trong phố phường và chợt ngước mắt nhìn thẳng vào ống kính.

“Giang Tố!!”

Giọng Bốc Duệ Thành rất lớn, tích tắc ấy, nhịp thở cô dừng hẳn, tim như bị ai đó kéo lên.

Có người trả lời ở phía sau lưng.

Giọng điệu biếng nhác, có chút khàn khàn khi mới ngủ dậy.

Cô nghĩ hình như có hơi gần.

Vì thế, trái tim cô thấp thỏm không thôi, đúng lúc lại gặp Tiền Khương đi mua đồ ăn sáng. Cô bạn đang oán thán mì khô nóng lại tăng giá thêm hai tệ rưỡi, sau đó hỏi cô sáng nay ăn gì.

“Hoành thánh.” Cô đáp.

Hai người đi về phía trước, thỉnh thoảng Tiền Khương lại nói chuyện, trông cô như đang lắng nghe nhưng sự chú ý dồn hết về phía sau lưng.

“Sao hôm qua cậu không cắt bánh kem hả?” — Bốc Duệ Thành hỏi.



Im lặng hai giây.

“Cũng đúng, tay của A Tố chúng ta đâu dành để cắt bánh kem chứ.” — Vẫn là Bốc Duệ Thành nói.

…

Tiếng chim hót réo rắt vang lên trên đầu.

Tiếng cười trầm thấp vang lên: “Bớt nói bóng nói gió đi.”

— Lần này là giọng Giang Tố.

Bốc Duệ Thành: “Người ta đâu có đâu!”

Cô cúi đầu, không kìm được cong môi, Tiền Khương hỏi cô: “Cậu cười gì thế?”

Cô lắc lắc đầu, không nói gì.

Đến ngã rẽ kia rẽ một lần nữa là trường trung học trực thuộc.

Gần trường trung học trực thuộc hình như đang tổ chức gì đó, lúc đi ngang qua, cô phát hiện có kha khá người vây quanh cổng.

Có lẽ thấy cô liên tục nhìn về phía bên đó, Tiền Khương hỏi: “Cậu biết họ đến đây làm gì không?”

Cô hỏi lại: “Làm gì vậy?”

“Đạo diễn Tạ Siêu đến chọn diễn viên, nghe bảo yêu cầu duy nhất là khuôn mặt.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5727 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5260 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4994 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4574 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4492 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4428 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter