Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tiểu Thụ Ở Hoang Dã

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tiểu Thụ Ở Hoang Dã
  3. Chương 26

Chương 26

Edit: Tiếu Tiếu

Bọn họ vừa thấy gì ấy nhỉ?

Móng tay của Thương Viêm vậy mà dài ra một chút, là hình dạng bén nhọn như móng vuốt của dã thú, hơn nữa còn lóe bạch quang lạnh lẽo, nhìn qua rất rắn chắc sắc bén.

Đây là đặc điểm chỉ tứ cấp chiến sĩ mới có, bọn họ đã từng nhìn thấy ở chỗ Xích Vĩ!

Chiến sĩ lên đến tứ cấp là có thể lựa chọn một bộ phận tiến hành cường hóa. Về sau mỗi khi lên cấp đều có thể lựa chọn tiếp một bộ phận khác. Cho nên cấp bậc càng cao thì chiến sĩ càng mạnh. Nhưng chẳng phải Thương Viêm là tam cấp ư? Khi nào thì trở thành tứ cấp rồi?

Chỉ thấy ngón tay Thương Viêm biến thành bộ dáng thú trảo, xương ngón tay cong lên, cơ bắp căng chặt, móng tay sắc bén đâm thật sâu vào đầu tiêm giác thú, bắt lấy xương cốt da thịt hai bên cứ vậy mà đem cái đầu cứng rắn của tiêm giác thú tách làm hai!

"Thật lợi hại....." Đại Hà cũng là chiến sĩ xem mà ngây người, cầm lòng không đậu cảm thán một tiếng.

Đồng thời trong lòng hắn cũng hơi sợ hãi, Thương Viêm quá mạnh, mạnh đến mức hắn không dám nhìn thẳng. Chỉ vừa thấy Thương Viêm dùng bạo lực tách đầu tiêm giác thú đã làm hắn run sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

Đây là kính sợ trời sinh của kẻ yếu đối với kẻ mạnh!

"Thương Viêm, ngươi thăng cấp khi nào vậy, thật lợi hại!" Ô Lâm kinh ngạc cảm thán: "Đây là đầu của tiêm giác thú đó, vậy mà ngươi cứ thế tách làm hai rồi, ngay cả Xích Vĩ cũng không làm được ấy chứ".

Quả nhiên Thương Viêm mới là chiến sĩ mạnh nhất!

Thương Viêm thu hồi lực lượng, bàn tay trở về bộ dáng nguyên bản, móc ra khối não ấm áp đặt trên lá cây, trong mắt có phần vừa lòng, lúc này mới trả lời nghi vấn của mọi người: "Tối hôm qua ta ăn hai cái tinh hạch của cự thứ thú, sáng nay phát hiện lên tới tứ cấp".

"Thì ra là vậy!" Ô Lâm bừng tỉnh hiểu ra.

Nhìn thấy được lực lượng của Thương Viêm, các dũng sĩ đều hâm mộ không thôi, đối với lực lượng càng thêm khao khát.

Đáng tiếc, bọn họ không phải chiến sĩ, haiz.

Đại Hà là một chiến sĩ, bị mọi người ủng hộ động viên một phen, hy vọng hắn sớm thăng cấp một chút, cũng cường đại như Thương Viêm để có thể bảo vệ mọi người thật tốt.

Kế tiếp, Thương Viêm tách nốt đầu của đám dã thú còn lại, lấy não ra đặt lên lá cây.

Mấy khối não lớn của dã thú được để chung một chỗ, lá cây cũng sắp chứa không nổi.

Bỗng nhiên Ô Xu kinh hỉ kêu lên: "Bách Nhĩ ca ca tỉnh rồi!"

Ô Xu vươn bàn tay dính đầy nước quả chỉ vào cửa sơn động.

Mọi người nhìn qua liền thấy được Bách Nhĩ, trong tay hắn cầm một miếng da thú nhỏ, cũng không biết đã đứng đó nhìn bao lâu, trên mặt đều là tiếc nuối.

"Não lấy như vậy không đúng sao?" Tim Thương Viêm hơi khẩn trương lên.

Bách Nhĩ lắc đầu.

Không phải não lấy không đúng cách, mà là bộ phận tiến hóa.....

Haiz.

Ta thích kim thương không ngã* cơ!

*Câu này là để chỉ cái jj của Viêm ca đó. Ý là cứng 24/7 =))))

Ý thức được suy nghĩ bậy bạ của mình, Bách Nhĩ lập tức phi một ngụm.

Phi phi phi, nghĩ gì đâu không hà!

Ở địa phương nguy hiểm như vậy, có được cơ hội cường hóa tất nhiên phải chọn bộ phận hữu dụng làm mình mạnh hơn rồi, như vậy mới có thể sống sót. Thật là, sao ta có thể nghĩ đến việc để Thương Viêm cường hóa bộ phận vô dụng được chứ?

Cho dù phương diện kia có mạnh hơn nữa thì ích lợi gì? Giết được dã thú sao? Ăn no được sao?

Có thể đem hung thú ngược đến khóc chít chít sao?

Không thể!

Hơn nữa sau này Thương Viêm sẽ lại thăng cấp, vẫn còn cơ hội mà. Không vội, không vội!

Bách Nhĩ trong tay nắm một miếng da thú nhỏ đi đến bên người Thương Viêm, thấy váy da bên hông hắn thiếu một miếng liền không khỏi nở nụ cười.

Khăn tay nhỏ có hương vị của lão công, ta thích!

"Nhiều não như vậy chắc chắn đủ dùng". Bách Nhĩ vui vẻ nhìn não thú tràn đầy trên lá cây lớn, đôi mắt sáng long lanh, sùng bái nhìn Thương Viêm: "Ngươi thật lợi hại!"

"Ừm". Thương Viêm cong khóe môi.

Mạn Đạt dẩu môi đi tới, sụt sịt mũi: " Bách Nhĩ, ta không xem chừng làm ngươi ngã xuống, ta xin lỗi. Nhưng mà ta có nghĩ tới việc đút nước để ngươi tỉnh lại, chỉ có điều ca ca không cho ta làm...."

Giọng nói của Mạn Đạt mang theo vài phần oán giận, cực kì tủi thân.

Trước giờ ca ca chưa từng đánh ta đâu.

Ca ca thay đổi rồi!

Bách Nhĩ cười trộm trong lòng, sờ sờ mũi: "Khụ khụ, ngươi có lòng là được rồi. Không phải bây giờ ta đã tỉnh rồi sao?"

"Ừm!" Mạn Đạt vui vẻ cười rộ lên, ngây ngô vò đầu: "Ngươi không sao là tốt rồi".

Các dũng sĩ bắt đầu xử lý con mồi, đầu tiên họ phải cẩn thận lột những da thú mình cảm thấy dùng được xuống, không dùng được thì không cần cẩn thận đến vậy, dù sao cũng không cần mà.

Bách Nhĩ tùy ý nhìn qua liền sợ tới mức hô lên: " Hắc Thạch, dừng tay!"

Tay Hắc Thạch run một cái, gai xương trượt khỏi người thú chân ngắn, cắm thẳng vào bùn đất bên cạnh nó.

"May mà không đâm vào chân....." Trong lòng Hắc Thạch còn mang sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

Gai xương nhọn như vậy, nếu đâm vào chân chắc chắn sẽ thủng một lỗ to cho xem.

"Bách Nhĩ, có chuyện gì sao?" Hắc Thạch vỗ ngực hỏi.

Đừng có hù người ta thế chứ!

"Miếng da thú này tốt lắm đó!" Bách Nhĩ hưng phấn chạy tới, đôi mắt tỏa sáng nhìn con mồi của Hắc Thạch.

Con thú mà Hắc Thạch săn về béo tròn núc ních, cả người lông xù xù, còn bởi vì bốn chân ngắn củn nên nhìn y hệt một trái banh lông.

Nhìn mớ lông xù này xem, chắc là ấm áp lắm nhỉ?

"Ờm... Bách Nhĩ, da thú này không dùng được đâu. Lông của nó rất cứng rất, rất châm chích, da cũng cứng nữa". Hắc Thạch vội vàng giải thích.

Lông của thú chân ngắn nhìn qua vừa nhiều vừa dày, nhưng đều là lông cứng cả, không thích hợp để mặc.

"Hả?" Bách Nhĩ sửng sốt, ngồi xổm xuống sờ đám lông màu nâu trên người thú chân ngắn, quả nhiên rất cứng còn đâm tay, nhìn qua thì mềm mại vậy mà lại cứng như gai nhím.

Hắc Thạch cười ha ha, cầm gai xương muốn tiếp tục lột da: "Ta không lừa ngươi đúng chứ? Ngươi tránh ra đi, ta phải xử lý thịt của nó đã".

"Lông không thể giữ vậy giữ lại da đi". Bách Nhĩ có chút tiếc nuối, lông nhìn qua rất dày, nếu dùng được chắc chắn rất ấm áp. Nhưng mà lông tóc là trời sinh, không thể nhu chế để làm mềm như da thú được. Cho nên đành phải cạo nó đi, giữ lại da là được rồi.

"Bách Nhĩ, da của thú chân ngắn cũng không dùng được đâu, nó cứng còn hơn đá nữa". Hồng Thảo lắc đầu, tặc lưỡi nói.

" Đúng đó, da của nó căn bản là không dùng được, lột ra cũng vô dụng mà". Mọi người khó hiểu nói.

Một thanh âm truyền đến: "Nghe Bách Nhĩ".

Thì ra là Thương Viêm đi tới bên người Bách Nhĩ, nhíu mày ra lệnh.

"À". Mọi người thấy Thương Viêm cũng nói như vậy liền im lặng nghe theo.

Hắc Thạch ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiêm túc lột da.

Đám dã thú mà các dũng sĩ săn về, theo lý mà nói thì chỉ có da thực thảo thú của Thương Viêm là dùng được, thế nhưng dưới sự kiên trì của Bách Nhĩ, mọi người đều bán tín bán nghi mà lột ra một miếng da hoàn chỉnh, không hề tùy tiện như trước.

Bảy tấm da thú dính đầy máu thịt bày trên mặt đất, có tấm không có lông, có tấm còn lại một lớp lông ngắn ngủn, những tấm khác hoặc là chi chít gai nhọn, hoặc là giống như lông của thú chân ngắn, tuy dài nhưng thô ráp cứng ngắc.

Thêm tấm da thú Thương Viêm lột ra nữa là tám tấm! Mỗi tấm đều rất lớn!

Da thực thảo thú thật sự rất tốt, lông màu tuyết trắng như lông dê, sờ lên mềm như bông làm người yêu thích.

Bách Nhĩ đặt tay lên sờ tới sờ lui, đôi mắt tỏa sáng, đúng là thích đến mức không muốn buông tay.

"Yên tâm đi Thương Viêm, ta nhất định sẽ khiến nó càng xinh đẹp hơn, đến lúc đó làm thành quần áo cho Bố Cát thúc thúc và Mạn Đạt mặc". Bách Nhĩ tràn ngập tin tưởng.

"Woa, ca ca, thực sự cho ta sao?!" Mạn Đạt vui mừng không thôi.

Hắn cũng rất thích màu lông của nó nha!

Bố Cát ngồi ở cửa sơn động, cười tủm tỉm nói: "Ta không cần đâu, Bách Nhĩ, da thú này để lại cho ngươi và Mạn Đạt đi".

"Không được không được". Bách Nhĩ vội vàng lắc đầu.

Thương Viêm nhìn Mạn Đạt, nhíu mày.

Mạn Đạt rụt cổ lại: "A phụ, phần da thú của ta cho người...."

(Mạn Đạt: ca ca thay đổi rồi, ca ca không thương ta nữa, hu hu hu.)

Những người khác nhìn da thú của mình trên đất, cảm thấy chúng nó không dùng được nên chẳng để ý nói: "Bách Nhĩ, da thú này đều cho ngươi đó. Haiz, chúng ta đều đã nói rồi, thật sự không dùng được đâu. Đến lúc ngươi muốn vứt thì bảo một tiếng, chúng ta giúp ngươi".

"Ta không cần, đây là da thú các ngươi săn được. Để ta dạy các ngươi xử lý da thú đi". Bách Nhĩ nhìn Hồng Thảo, Điềm Nha và Khổ Ương: "Các ngươi đồng ý tin ta không?"

Ba nữ nhân nhìn nhau, gật mạnh đầu.

"Đồng ý!"

"Vậy thì tốt". Bách Nhĩ cười rộ lên, nói với các dũng sĩ: "Ô Lâm có thể để Mã Nỗ tới học xử lý da thú cùng ta, nhưng mà Tán Bố, Nhai Sa và Hắc Thạch ba người các người không có ai hỗ trợ, cho nên chúng ta phải nói rõ trước nhé, nếu Hồng Thảo các nàng giúp xử lý xong một tấm da thú, các ngươi phải dùng thịt cảm tạ các nàng, có được không?"

"Được". Ba người bọn họ gật đầu đáp ứng.

Tán Bố và Nhai Sa là hai dũng sĩ không có thân nhân trong đám người.

Bọn họ không để bụng chuyện dùng thịt cảm tạ các nàng. Huống chi, bọn họ không hề cảm thấy da thú này còn dùng được. Nếu như một chút thịt đổi lại được một tấm da thú thì không thể tốt hơn nữa, bọn họ đương nhiên sẽ đáp ứng.

Mặc kệ các dũng sĩ nói thế nào, ba nữ nhân đã tràn ngập nhiệt tình đi theo phía sau Bách Nhĩ. Bọn họ đem não của dã thú đập vỡ thành tương, cho vào trong ống trúc cùng với nước quậy lên, biến thành huyết tương hồng nhạt.

"Tốt rồi, các ngươi hỗ trợ nướng thịt đi". Bách Nhĩ vẫy vẫy tay, quay đầu cười tủm tỉm với Thương Viêm: " Thương Viêm, ngươi có thể đi với ta một chuyến không?"

Cú ngã kia của hắn không phải là uổng công đâu nhé!

Hắn rốt cuộc đã biết được ở đây vì sao không có cỏ cây mọc rồi, bởi vì nơi này là một mảnh đất mặn kiềm!

Thời điểm ngã xuống hắn gặm một miệng toàn bùn, cảm thấy mằn mặn, sau đó thì hôn mê. Khi tỉnh lại, trong tay hắn nắm một nhúm đất trộn lẫn với hạt nhỏ màu trắng, nếm thử một chút quả nhiên có vị mặn, hắn đoán không sai.

Bây giờ hắn muốn đi lấy một chút bùn đất ở nơi đó về, dùng để luộc da thú.

Tất nhiên là Thương Viêm sẽ không cự tuyệt.

Sau khi cách xa sơn động một khoảng, Thương Viêm đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng chân, uốn gối nửa quỳ trên đất.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5701 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5235 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4974 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4556 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4480 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4392 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter