Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tổ Trọng Án

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tổ Trọng Án
  3. Chương : 31

Chương : 31

Người ta nói quý tộc đều cần một thời gian kết tinh thì mới có thể bồi dưỡng ra thân phận đặc thù, Đại Tống từ lúc dựng nước tới nay đã trải qua ít nhất bốn đời lãnh đạo, thời gian tạo dân giàu nước mạnh, cũng tạo ra một ít gia đình quý tộc to to nhỏ nhỏ. Ba mươi bảy năm trước, hai giới chính trị và thương trường của Đại Tống bị liên nhân (quan hệ thông gia) Giang – Bạch gây chấn động, đồng thời càng xúc tiến cho sự hòa hợp của cả hai gia đình quý đại thế gia, mà sự ra đời Bạch Cẩm Đường chính là kết quả từ đám hỏi năm đó. Thân là con trưởng đích tôn của chi trưởng Bạch gia, Bạch Cẩm Đường địa vị tôn quý, lớn lên trong môi trường hậu đãi, học trường danh tiếng, sau nhập ngũ, nữa làm chính trị, một đường sở hướng phi mị (đánh đâu thắng đó), làm người ta hâm mộ không dứt. Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tình trường bất khả chiến bại, ngoại trừ từng có một cuộc hôn nhân thất bại cực ngắn ngủi ra, cuộc đời của hắn có thể nói chẳng có chút tiếc nuối nào. (=[]= thì ra nhà chú Bạch là quý tộc, đừng hỏi sao chánh chó vãi)

Thế nhưng lúc Bạch Cẩm Đường đảm nhận chức vụ thứ trưởng bộ quốc phòng Đại Tống, cũng không đem cuộc hôn nhân ngắn ngủi đó thành điểm nhơ, hắn lưu lại con trai Vân Sinh của vợ trước xem như trân bảo, hết lòng chiếu cố, dạy dỗ cẩn thận, trước mặt người ta cũng không kiêng kị lộ ra thân phận gà trống nuôi con của mình. Mà hiển nhiên loại thái độ này lại cộng thêm cho Bạch Cẩm Đường không ít điểm, rất nhiều người vì muốn lọt vào mắt xanh của hắn mà lo trước tính sau, tranh giành nhau đuổi theo bước chân phóng đãng không kiềm chế của hắn, chân thành cống hiến, tự nguyện chịu chà đạp. 

Đích xác là chà đạp, vì trong những người ở trên chưa từng có người nào thành công, thậm chí có được một chút tình cảm của Bạch Cẩm Đường cũng không ai có thể. Về vấn đề này Bạch Ngọc Đường nói không sai, vị anh hai này của anh thực sự là cặn bã, từ nhỏ đến lớn đều như thế. Nhưng bản chất con người rất phức tạp, đối với tình nhân cặn bã, nhưng đối với người khác chưa hẳn là cặn bã. Ban đầu—– nhìn qua hắn đối với anh hai Triển Chiêu hình như còn rất tốt. 

Bạch Ngọc Đường híp mắt, thẫn thờ đi tới trước giường của Triển Huy, giơ hai ngón tay, đem móng chuột đang ở cổ tay Triển Huy mà chiến đấu với cái còng của ông anh mình vất qua một bên (má như vất gián =]]). Có chút áy náy nhìn Triển Huy cười cười, xoa đôi chân mày vì mất thể diện mà nhíu lại, Bạch Ngọc Đường nhìn ông anh nhà mình bất đắc dĩ thở dài, “Anh hai, trước hết bình tĩnh lại đã. Hơn nữa, anh có nên giải thích với em một chút, tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này?” 

Bạch Cẩm Đường trợn mắt nhìn thằng em mình một cái, không thèm để ý tới nó, lại dây dưa bên người Triển Huy, nghiến răng nghiến lợi chăm chăm nhìn còng tay đã. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Triển Chiêu, “Cậu là đi gọi điện cho anh hai tôi à?” 

Triển Chiêu ngơ ngác lắc đầu, chợt như nghĩ tới chuyện gì, lập tức nhìn Bạch Ngọc Đường nháy mắt, ý bảo anh không cần nói tiếp. Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, bước mấy bước đến cạnh Triển Chiêu, “Có chuyện gì không?” 

Triển Chiêu thiêu mi, liếc mắt nhìn hai người bên kia giường bệnh, dường như đang do dự. Bạch Ngọc Đường hiểu rõ gật đầu, lần nữa quay lại bên kia, đưa ngón tay chọt chọt đầu ông anh mình (má láo quá =]]]), trong ánh mắt tức giận của đối phương nhàn nhã nói, “Anh ở lại đây chiếu cố Triển đại ca mấy phút, em đi tìm Hàn hỏi thăm vụ án.” 

“Được, mau cút đi!!” Bạch Cẩm Đường tức giận khoát tay, xoay người, ngón tay lại ở chỗ còng tay nhẹ nhàng bóp vài cái, trong ánh mắt bất lực của Bạch Ngọc Đường đem mảnh kim loại tượng trưng cho luật pháp tối cao tháo ra, sau đó hài lòng gật đầu, ngẩng mặt hướng về phía Triển Huy toét miệng cười lấy lòng.

Bạch Ngọc Đường liếc, đối Triển Huy áy náy cười, xoay người lôi Triển Chiêu đang cứng ngắc ra cửa. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Triển Chiêu trong nháy mắt liền thanh tỉnh, hơi ngẩn người, lập tức lo lắng nhìn cánh cửa phòng bệnh. 

“Đừng lo, ông anh này của tôi nhìn cũng không giống như bề ngoài—–” Hình như ý thức được lời nói của mình không có sức thuyết phục mấy, Bạch Ngọc Đường lúng túng cười, đem Triển Chiêu kéo ra xa cửa, quan tâm hỏi, “Cậu đã đi đâu vậy? Lại đi đến tận trưa.” 

Triển Chiêu lấy lại tinh thần, đầu lông mi hơi động, trầm tư chốc lát, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy được gấp ngay ngắn, đưa cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường nhận lấy, nhận ra tấm hình sáng nay mình mới vẽ cho Triển Chiêu, tuy vẽ không đẹp, nhưng vẫn không cách nào che giấy biểu cảm quỷ dị ở trên tấm hình. 

“Tôi đi gọi điện cho thầy, ông ấy ba năm trước từng cho anh tôi làm trị liệu một thời gian.” Triển Chiêu híp mắt nhìn tờ giấy trong tay Bạch Ngọc Đường kia, “Sáng sớm tôi vừa nhìn thấy tờ giấy này liền nghĩ ra một chuyện, thầy từng nói cho tôi biết, anh tôi năm đó đã miêu tả cho ông cơn ác mộng ảnh liên tục nhìn thấy, cảnh tượng trong mơ đều giống nhau. Anh ấy mơ thấy người chết, mà tư thế chết cùng biểu lộ mà anh ấy miêu tả, khi tôi vừa nhìn tờ giấy này, liền cảm thấy cực kỳ giống với miêu tả của anh ấy.” 

“Ác mộng?” Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, ác mộng kéo dài không dứt, anh dĩ nhiên biết cảm giác đó là thế nào. 

“Ừ, kéo dài tận hai năm, sau khi anh ấy bệnh, hai năm dường như không bao giờ có được giấc ngủ ngon, ác mộng như thế liên tục xuất hiện, tận đến lúc trải qua thôi miên trị liệu mới có thể giảm nhẹ và khống chế.” 

“Thôi miên trị liệu, có thể……” Bạch Ngọc Đường ánh mắt phức tạp nhìn Triển Chiêu. 

Triển Chiêu gật đầu, “Nếu như anh muốn thử, sau khi kết thúc chuyện này tôi có thể giúp anh liên lạc với thầy của tôi, ông ấy rất có uy tín nghiên cứu về lĩnh vực này trong nước.” 

“Không.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lập tức cự tuyệt. 

Triển Chiêu nghi ngờ nhăn trán, lại không hỏi tới nguyên nhân vì sao Bạch Ngọc Đường cự tuyệt. Giữa hai người lọt vào trầm mặc lúng túng, một chốc sau, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng, “Ý tôi là, tôi không biết thầy của cậu, tôi……” 

Bạch Ngọc Đường muốn nói lại thôi, Triển Chiêu nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt anh, lập tức hiểu. Một người có bệnh đối với thôi miên trị liệu sẽ hăng hái muốn thử, nhưng tới bước cuối cùng lại đánh lui chỉ có một lý do, không đủ tín nhiệm. Không phải là không tín nhiệm trị liệu bản thân, mà là không tín nhiệm người thôi miên hắn. Triển Chiêu thả lòng chân mày, ngoắc khóe miệng cười, “Anh không biết thầy ấy, nhưng anh biết tôi. mặc dù tôi không có uy tín lắm nhưng mà……” 

“Tôi sẵn sàng thử trị liệu cậu nói, cậu nếu rảnh thì gọi điện thoại cho tôi!!” Bạch Ngọc Đường mặt ửng đỏ, không nhìn Triển Chiêu nữa mà nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ về tranh vẽ của mình. 

Triển Chiêu cũng không lật tẩy hành vi cố tình che giấu của Bạch Ngọc Đường, cậu khẽ mìm cười, nói, “Tình huống của anh tôi tương đối phức tạp, nhưng sau khi trải qua trị liệu, cũng đã không bộc phát suất hai năm. Cho nên tôi mới phải liên lạc với thầy, để ông ấy ra làm chứng, nếu không sợ rằng sẽ rất phiền toái.” 

“Đúng đó, dù gì cũng là tấn công cảnh sát.” Sắc mặt Bạch Ngọc Đường cũng trở nên nghiêm trọng, phát hiện Triển Chiêu cũng làm bộ mặt lo âu, liền mở miệng khuyên nhủ, “Bất quá cậu không cần lo lắng, có anh tôi ra mặt, chuyện sẽ không tới mức phiền phức vậy đâu.” 

“Anh của anh…” Triển Chiêu hơi chần chừ, muốn hỏi rồi lại thôi.

“Cậu hỏi tôi tôi cũng không biết.” Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, “Ổng thế nhưng tới bây giờ cũng không đề cập với tôi về chuyện của người gọi Triển Huy, anh cậu thì sao? Có nhắc tới ổng chưa?” 

“Không có.” Triển Chiêu lắc đầu. “Đến tận bây giờ anh ấy cũng không đề cập tới chuyện trong quân đội.” 

“Cái này thì đúng, tổ chức của bọn họ rất bí mật, người biết vốn không nhiều lắm.” Bạch Ngọc Đường cau mày, đem tình huống vừa rồi mới hỏi được từ Triển Huy nói cho Triển Chiêu biết. 

Nghe xong, Triển Chiêu như có điều suy tư, hồi lâu không nói. Bạch Ngọc Đường có thể tưởng tượng ra tình trạng hiện giờ của Triển Chiêu, nói thật sau khi trò chuyện xong với Triển Huy, Trong lòng của anh cũng một mực lượn quanh một ý nghĩ, mà anh lại không tàn nhãn nói ra trước mặt Triển Chiêu. Cựu thành viên của đội Lam sư 6 liên tục bị mưu sát, người có đủ năng lực, đủ thủ đoạn giết chết người của bọn họ vốn cũng không nhiều. Mà Triển Huy vừa vặn lại là một người như vậy, hơn nữa theo lời Triển Chiêu nói, cảnh tượng trong cơn ác mộng của Triển Huy cùng hiện trường phạm tội lại rất giống nhau, chuyện này nói rõ lên cái gì? Ngoài ra còn một bằng chứng vô cùng quan trọng, chính là nguyên nhân làm cảnh sát đem Triển Huy liệt vào danh sách nghi phạm trọng yếu, Bạch Ngọc Đường không hỏi, nhưng theo hiểu biết sâu sắc của anh với Hàn Chương, nếu Triển Huy có biện pháp chứng minh mình vô tội, Hàn Chương cũng sẽ không đem anh ấy giam lại. Đủ loại suy đoán lẫn dấu hiệu gây bất lợi cho Triển Huy, nếu cứ tiếp tục tiến hành theo cách nghĩ này, sớm hay muộn gì cũng lấy được bằng chứng. Dĩ nhiên, nếu như Triển Huy thật sự đã làm kìa. Nhưng có thật do anh ta làm không? 

Bạch Ngọc Đường nhíu chân mày, ánh mắt lại đặt lên ánh mặt đối diện của Triển Chiêu, cả hai đều không nói, tâm lại giấu. 

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu lắc đầu. “Chuyện này cậu nhất định phải tránh.” 

“Nếu tôi nói không thì sao? Anh bắt tôi lại chắc?” Triển Chiêu giọng có chút nóng nảy.

“Đương nhiên không rồi, chỗ này không phải địa bàn của tôi.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ nhún vai, sau đó như suy tư, “Hơn nữa, từ việc anh tôi xuất hiện nhanh như vậy đã thấy, rất sớm chỗ này cũng không phải nơi bọn Hàn nhị ca có thể định đoạt.” 

Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường tự nhiên trở nên hết sức nghiêm túc, “Nếu tôi đoán không sai, chuyện lần này, kiểu gì quân đội cũng sẽ nhúng tay vào.” 

“Quân đội—–” 

“Đúng vậy, quân đội.” Bạch Ngọc Đường lông mày khẽ nhếch, “Tin xấu là bọn vũ phu thuộc quân đội bình thường đã rất không nói đạo lý. Mà tin tốt…..” 

Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng cười “Tin tốt là có anh hai tôi ở đây, mà đem ổng đặt chung một chỗ với mấy người kia còn – không nói đạo lý hơn rất nhiều.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5725 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5255 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4991 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4572 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4490 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4424 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter