Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tối Cường Ngôn Linh Sư

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tối Cường Ngôn Linh Sư
  3. Chương : 46

Chương : 46

—— con nói cho ta, có phải con lấy tâm đầu huyết đút Mục Trường Sinh? Có phải là…

Nghe được câu này, tâm Mục Trường Sinh chấn động, tay cầm điện thoại di động nhẹ buông, hình ảnh trên màn hình rung lên, dần dần tối đi.

Ứng Thiên đút tâm đầu huyết cho hắn từ lúc nào? Làm sao đút? Chẳng lẽ là… Ở bên trong thuốc!

Mục Trường Sinh cúi đầu, sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng bình tĩnh lại.

Hắn sớm nên nghĩ tới, sớm nên nghĩ tới. Lưu đại phu cho thuốc mặc dù tốt, nhưng những dược liệu kia không có một tia linh khí, chỉ có tác dụng giúp người bình thường bồi bổ thân thể, làm sao có khả năng có hiệu quả tốt như vậy?

Khi ở Mục gia, ngâm linh tuyền ngày này qua ngày khác, cũng không thể cải thiện thân thể được bao nhiêu, làm sao có khả năng uống thuốc từ dược liệu thông thường nấu thành mà dần dần chuyển biến tốt? Hóa ra, hóa ra là Ứng Thiên lấy tâm đầu huyết của mình bỏ vào trong thuốc, không chỉ là dược thang, còn có thức ăn thường ngày! Khó trách khi hắn lần đầu tiên uống thuốc, sẽ có phản ứng lớn như vậy; chẳng trách Vinh Thành lại bỗng nhiên thức tỉnh!

Hắn sớm nên nhìn ra, Ứng Thiên dùng việc nấu ăn cho hắn để che dấu, trước tiên ở trong cơm nước cho vào máu của y, đợi đến sau khi cơ thể Mục Trường Sinh dần dần thích ứng, sẽ ở trong dược thang cho vào tâm đầu huyết tinh khiết gấp trăm lần so với máu bình thường!

Từ lúc hắn bắt đầu uống thuốc đến bây giờ đã hai tuần lễ, nói cách khác, hành vi Ứng Thiên ngày qua ngày lấy tâm đầu huyết cũng kéo suốt hai tuần lễ, mười bốn ngày!

Suốt mười bốn ngày! Cho dù mỗi ngày cắt một vết trên ngón tay cũng là một loại dằn vặt không nhỏ, huống chi là hướng về trái tim của chính mình khai đao!

Chẳng trách, chẳng trách Ứng Thiên mỗi lần lúc làm cơm sắc thuốc luôn luôn đưa lưng về phía hắn, phát ra tiếng vang khi nặng khi nhẹ, khó trách y luôn luôn vừa làm cơm sắc thuốc vừa nói chuyện cùng hắn, y là muốn dẫn đi sự chú ý của mình sau đó cho máu vào trong thuốc và thức ăn!

Mục Trường Sinh không thể nào tưởng tượng được khi Ứng Thiên yên lặng lấy máu tâm lý có cảm giác gì, cũng căn bản không cách nào lý giải y tại sao phải làm như vậy? Rõ ràng bọn họ trước đây không hề quen biết, rõ ràng hắn chưa từng làm gì cho Ứng Thiên!

Đừng nói là báo ân bình thường buồn cười như vậy. Khi gặp Ứng Thiên lần đầu tiên, y căn bản không hề bị thương, lúc đó miệng vết thương trên người y thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng, nhưng căn bản chỉ là dùng ảo thuật ngụy trang, cho dù lúc đó Mục Trường Sinh nhìn không ra, sau đó cũng nghĩ ra rõ ràng.

Hắn cho là Ứng Thiên tận lực tiếp cận hắn nhất định có mưu đồ khác, hắn cho là Ứng Thiên đối với hắn tốt cũng là vì đạt thành mục đích nào đó, cũng vì thế luôn âm thầm phòng bị. Nhưng mà Ứng Thiên rốt cuộc là có chân tâm hay không, Mục Trường Sinh sao có khả năng không thấy được? Khi y nhìn mình đáy mắt chứa tình ý ôn nhu lưu luyến, mỗi một động tác nhỏ trong lúc lơ đãng cùng biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt y, khi y nấu cơm dụng tâm cùng nghiêm túc… Nếu trong lòng có suy nghĩ khác thường, làm sao có khả năng trong sáng không một hạt bụi như vậy?

Hắn vì thế cảm thấy không rõ, nghi hoặc, thậm chí bất tri bất giác động tâm…

Cõi đời này có lẽ sẽ có nhất kiến chung tình, nhưng không bao giờ có vô duyên vô cớ yêu, lại càng không có người sẽ không oán không hối, móc tim móc phổi mà đối tốt với một người xa lạ… Lần đó thật sự là lần đầu gặp mặt giữa hắn và Ứng Thiên?

Mục Trường Sinh thực sự không nghĩ ra, hắn ấn ấn mi tâm, nhìn về phía đã điện thoại di động đã tối đen, môi tái nhợt giật giật, lại không nói ra bất kỳ lời nào nữa. Ứng Thiên đối với hắn như vậy, hắn lại dùng Ngôn Linh giám thị y, thực sự quá mức vô liêm sỉ!

Nhưng bây giờ, ít nhất hiện tại, không thể để cho Ứng Thiên biết hắn đã biết rồi.

Nhớ đến đây, hắn xuống giường, đến nhà bếp.

Lúc này đã là chín giờ tối, là thời gian bình thường hắn uống thuốc. Khi Ứng Thiên rời đi đã đem bình nấu thuốc đặt lên bếp ga chậm rãi đun, lúc này đã gần được.

Mục Trường Sinh tắt bếp, lẳng lặng mà nhìn hơi nước từ lỗ nhỏ trên nắp bình thuốc toát ra càng ngày càng ít, mãi đến tận khi loáng thoáng chỉ còn một tia, hắn mới dùng một miếng vải bố bọc lại, rót thuốc vào bát.

Trong chén sứ trắng, nước thuốc đen kịt, còn hơi âm ấm, hắn bưng bát khẽ nhấp một miếng, mùi vị so với lúc trước không có bất kỳ khác biệt nào, một bát thuốc vào bụng, lại không hề có loại nhiệt khí như lúc trước bốc lên, mang đến hiệu quả ấm áp thẩm thấu toàn thân.

“Vốn dĩ, nên như thế.” Mục Trường Sinh nhẹ giọng nỉ non, vừa dứt lời, nghe bên ngoài truyền đến tiếng động nhỏ bé khi mở cửa.

Ứng Thiên đại khái cho là Mục Trường Sinh còn chưa có tỉnh lại, động tác của y nhỏ đến gần như không phát ra âm thanh, song khi y mới vừa đi qua huyền quan, trước tiên liếc mắt nhìn hướng phòng ngủ Mục Trường Sinh, khi quay đầu như muốn nhìn một chút nhà bếp, lại đối diện với ánh mắt Mục Trường Sinh.

Khi nhìn thấy Mục Trường Sinh bưng bát đứng ở cửa phòng bếp, khóe miệng còn dính một chút thuốc, Ứng Thiên sợ hết hồn, y hôm nay còn chưa kịp thêm nguyên liệu hàng đầu đâu!

“Anh tỉnh lúc nào?” Nụ cười trên mặt Ứng Thiên có chút cứng ngắc, y đến gần vài bước, khi nhìn thấy chén trong tay Mục Trường Sinh đã trống rỗng rồi, cảm giác lạnh cả tim. Mộc ca sẽ không phải phát hiện cái gì đi? Y tỉ mỉ quan sát Mục Trường Sinh, phát hiện hắn chỉ nhẹ nhàng cầm chén thuốc bỏ vào bồn, thần sắc ôn hòa thong dong giống như trước giờ, không có bất kỳ khác thường gì.

“Mới vừa tỉnh.” Mục Trường Sinh nói tới dối mặt không đổi sắc, “Thấy cậu không ở nhà, tôi lại thấy đến thời gian uống thuốc, cho nên đến nhà bếp lấy thuốc uống. Nhưng mà thuốc hôm nay, hình như có cảm giác không giống trước đây lắm.”

Nghe vậy Ứng Thiên vỗ vỗ đầu mình, quát to một tiếng, “Nguy rồi! Hôm nay có việc vội vã đi ra ngoài một chuyến, quên mất táo đỏ, có thể là do vậy nên mùi vị không giống nhau lắm!”

“Ồ.” Mục Trường Sinh nhàn nhạt đáp một tiếng, âm cuối lại hơi cao lên, có chút ý tứ sâu xa.

Thái dương Ứng Thiên đổ mồ hôi, tâm lại nghĩ hắn có phải là biết cái gì.

“Trong nhà còn lại mấy bao thuốc?” Mục Trường Sinh hỏi.

Ứng Thiên nói: “Tôi ngày hôm qua mua thức ăn thuận tiện đi lấy, còn lại bảy bao.”

“Bảy bao a!” Mục Trường Sinh lông mày nhăn lại chút, hắn thấy quần áo trên người Ứng Thiên đã khô một nửa, bỗng nhiên đưa tay ra, đặt lên mặt Ứng Thiên.

Ứng Thiên đang vì thái độ của Mục Trường Sinh có chút quỷ dị mà thấp thỏm, bỗng nhiên một cái tay mang theo hơi lạnh tay đặt lên gò má của mình, y hơi sững sờ, sau đó xoát một cái liền đỏ mặt.

Mục Trường Sinh đang dùng ngón tay tinh tế vuốt ve da dẻ bên dưới, xúc cảm nhẵn nhụi non mềm, khiến người luyến không thôi, nếu như không phải tận mắt thấy, hắn cũng rất khó tin da dẻ hoàn mỹ như vậy lại là giả! Khi hắn tự định giá tài liệu gì có thể làm được thật như thế, bỗng nhiên nhìn thấy Ứng Thiên đỏ mặt.

Mục Trường Sinh:…

Trên mặt che kín một lớp da cũng có thể lộ ra? Vậy khuôn mặt thật của y bên dưới, có phải là đỏ như rỉ máu?

Nói đến, khuôn mặt thực sự của Ứng Thiên đến tột cùng là bộ dạng gì? Cho dù là khoác một lớp da, thế nhưng dùng đường viền khuôn mặt y, hình dáng y, hẳn là cũng tương đối tốt đi!

Không, e rằng nhìn đường viền tốt, nhưng phải hơi đen, nhớ tới khi trước nhìn thấy Ứng Thiên lộ ra tay trái trước mặt Túc Thanh Nguyên, Mục Trường Sinh mặt không đổi sắc đính chính, không, e rằng không phải hơi đen, mà là đặc biệt đen.

Trước mắt bỗng nhiên hiện lên người da đen trong ti vi, mí mắt Mục Trường Sinh nhảy nhảy, bất quá nếu như là Ứng Thiên, cho dù đen, cũng có thể đen đến khá là đẹp đi!

Ứng Thiên cũng không biết lúc này Mục Trường Sinh đang suy nghĩ gì, càng không biết áo may ô của y đã rơi một nửa, tay Mục Trường Sinh sờ soạng trên mặt y một lúc lâu, mời đầu Ứng Thiên còn có chút ý nghĩ kỳ quái, nhưng là một lúc lâu sau y lại bắt đầu đổ mồ hôi, bởi vì thế này căn bản không phù hợp tính tình Mục Trường Sinh, Mộc ca sao có thể… Có khả năng nhất chính là, hắn phát hiện đầu mối, cho nên, bây giờ đang thăm dò!

Ứng Thiên kéo kéo khóe miệng, cắn răng một cái nắm chặt cổ tay Mục Trường Sinh, y khẽ cười nói: “Mộc ca, anh đây là đùa bỡn tôi sao?”

Mục Trường Sinh đang tưởng tượng bộ dáng Ứng Thiên, vừa vuốt đến sau tai y, muốn tìm lớp da này làm sao dán lên, chợt nghe lời này, hắn sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút, hắn vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Không sai, tôi là đang đùa giỡn cậu.”

Ứng Thiên:…

Trời ạ! Đây thật sự là Mộc ca nói ra, y không phải đang nằm mơ chứ!

Y mới nãy chỉ là mặt đỏ, hiện tại lại cảm giác cả trái tim của mình cũng muốn chạy trốn đến bên người Mục Trường Sinh. Đầu óc có chút say xe, Ứng Thiên bỗng nhiên nhìn thấy Mục Trường Sinh mặt không thay đổi hơi nhếch miệng, nở nụ cười với y.

Sau đó, Ứng Thiên cảm thấy xoang mũi là lạ, hai đạo máu mũi ức chế không được từ mũi phun ra ngoài!

Mục Trường Sinh:…

Ứng Thiên:…

Mục Trường Sinh thu tay về, tiện tay cầm qua một tờ giấy, nhẹ nhàng lau máu mũi cho Ứng Thiên, mắt hắn chuyên chú nhìn y, đuôi mắt hơi cong, tròng mắt rõ ràng phản chiếu ra một Ứng Thiên nho nhỏ, trên mặt là thần sắc nhu hòa cùng thân cận Ứng Thiên từ trước tới nay chưa từng gặp qua.

Hắn sát vào một ít, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ cũng dựa vào Ứng Thiên rất gần, gần đến mức Ứng Thiên có thể nhìn rõ ràng lông tơ mỏng manh trên mặt y, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều lưu sướng đẹp đẽ, như là tỉ mỉ phác hoạ ra, nhìn đẹp đến khiến tim người đập thình thịch.

Mục Trường Sinh tỉ mỉ lau khô mặt Ứng Thiên, âm thanh nhẹ mà nhu hòa, giọng nói mang theo một phần thân cận cùng thân thiết, “Hỏa khí lớn như vậy? Sau này phải chăm sóc cơ thể cho tốt, không nên làm việc có hại cho cơ thể như vậy biết không?”

“Biết, biết rồi.” Ứng Thiên có bao giờ được đối xử Mục Trường Sinh như thế a, lập tức chóng mặt gật đầu, sắc đẹp trước mặt, hoàn toàn quên mất chút khác thường kia.

“Tôi đi nghỉ trước, cậu chú ý một chút, uống nhiều nước một chút.” Mục Trường Sinh cầm giấy ăn nhuộm đầy máu mũi trong tay ném tới thùng rác, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Như vậy là tốt rồi, từ từ đi.

Ứng Thiên đưa mắt nhìn Mục Trường Sinh đi vào phòng ngủ, sau đó nhận ra hình như mình quên mất cái gì, nhưng mà y hiện tại đã không có cách nào tỉ mỉ suy ngẫm, đầy đầu đều là tất cả trải qua mới nãy. Bất kể là Mộc ca trước kia, hay là Mộc ca, đều chưa từng biểu hiện ra một mặt như vậy a!

Mộc ca có phải là đã hiểu ra? Cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể hay không cho phép mình gọi tên của hắn? Trường Sinh Trường Sinh, tên thật dễ nghe a!

“Mộc ca” cũng tốt, nhưng dù sao cũng không phải tên thật của hắn…

Ngày thứ hai, Ứng Thiên đã biết y xem nhẹ mất cái gì, khi y lén lén lút lút đưa lưng về phía Mục Trường Sinh muốn cho máu vào thuốc, chợt phát hiện mình làm sao cũng không hạ thủ được!

Lúc đó, y cầm trong tay một cái ngân châm, châm này cực nhỏ, nhưng rỗng ở giữa, sau khi cắm vào tim có thể lấy ra một giọt máu rất nhan, nhưng sẽ không tạo thành vết thương quá lớn. Nhưng mà, lần này y nắm châm, làm thế nào cũng đâm vào được, từ nơi sâu xa, giống như có một cỗ ý chí vô thượng ngăn cản y, khiến y không có cách nào động thủ.

—— Sau này phải chăm sóc cơ thể cho tốt, không nên làm việc có hại cho cơ thể như vậy biết không?

Nhớ tới câu nói này, Ứng Thiên trong lòng hồi hộp một chút…

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5680 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5222 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4961 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4468 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4365 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter