Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tôi Nhặt Được Bạn Trai Ở Ven Đường

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tôi Nhặt Được Bạn Trai Ở Ven Đường
  3. Chương 9: Loạn Nhịp

Chương 9: Loạn Nhịp

Máy tính mất rồi, tạm thời không làm việc được, nên Tiêu Viễn hiên ngang ngủ nướng. Nhưng khi anh còn đang say giấc trên giường thì cách vách lại ầm ĩ.

Hàng xóm là một ông chú trung niên, anh từng gặp một lần. chỉ nhớ trên người ông ta đầy mùi rượu và thuốc lá, đứng thật xa cũng có thể khiến người ta chết ngộp. Anh bị đánh thức khỏi cơn mơ, bực mình chỉ muốn ném cho bên kia một quả pháo. Ông chú này lại còn không biết điều, càng quậy càng hăng. Tiêu Viễn chỉ nghe được “tao không dọn đi” gì đó.

Anh dúi đầu vào trong chăn, nhưng cái chăn mỏng dính chẳng thể ngăn được chất giọng căng tràn sức sống của ông chú nọ.

Hôm qua nhà bị trộm nên Tiêu Viễn phải dọn dẹp rất lâu, đến tối còn gọi điện phàn nàn với Phạm Bạch, vốn đã ngủ muộn, lúc này mí mắt chẳng mở nổi mà bên kia lại cứ ầm ĩ, anh không tài nào ngủ được.

Tiêu Viễn không thể nhịn được nữa, ép mình phải đứng dậy, nhắm mắt, xỏ dép bước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa rồi hét về phía cửa bên cạnh: “Ồn ào cái mẹ gì đấy, sáng sớm không cho ai ngủ hả!”

Cách vách yên tĩnh một lúc, bầu không khí yên ắng bất ngờ khiến Tiêu Viễn muộn màng nhận ra một điều. Nhà bên cạnh sống một mình thì ông ta cãi nhau với ai? Lúc này anh mới đưa tay dụi mắt rồi từ từ hé ra một cái khe.

Cửa bên cạnh có hai người đang đứng, một người cà lơ phất phơ mặc áo khoác da màu đen là Lộc An, chiếc quần đen bó sát đôi chân dài bắt mắt, trên tay cầm điếu thuốc, ánh mắt ngả ngớn và nụ cười lưu manh. Tiêu Viễn thấy cách hắn ăn mặc không khỏi nuốt nước bọt, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Sau lưng hắn là một người đàn ông mặt lừa[1] khoảng hơn ba mươi, trông có vẻ thật thà.

[1] Baidu giải thích là mặt dài như lừa, dùng để chỉ người hiền lành.

Còn ông chú trung niên đang mắng mỏ thì đứng dựa vào khung cửa không cho hai người vào, điệu bộ như đang nói “muốn vào thì bước qua xác tao đây”.

Tiếng quát của Tiêu Viễn đã cắt ngang ba người này, bây giờ cả ba đang đồng loạt nhìn anh chằm chằm. Ông chú trung niên nhìn anh với thái độ không tốt lắm, như đang bảo “không có việc gì thì cút mau”. Người đàn ông mặt lừa nhìn anh đầy nghi vấn, về phần Lộc An, trông hắn khá bối rối.

Sau một phút im lặng nhìn nhau, Tiêu Viễn chậm rãi nhìn xuống chính mình, dép lê, áo phông dài, không mặc quần. Anh hơi cảm thấy may mắn vì cái áo này dài che mông, nếu không thì Lộc An sẽ thấy cảnh anh mặc sịp chạy long nhong, lại còn đang lúc sáng sớm sức sống bừng bừng, vậy thì xấu hổ lắm.

Ba người vẫn nhìn anh lom lom, sau khi nhận ra, anh cảm thấy ngay cả trong không khi cũng đầy xấu hổ, đành đâm lao thì phải theo lao, ho khan hai tiếng: “Gì ấy nhỉ, mời các anh tiếp tục.” Không chờ ba người kia phản ứng, anh đóng sầm cửa, chạy ào vào toilet.

Trong gương, khuôn mặt anh đầy mệt mỏi, vừa nhìn là biết thiếu ngủ, đầu bù tóc rối, vốn tóc anh đã hơi xoăn, vừa ngủ dậy chẳng khác gì cái tổ gà. Nghĩ đến chuyện Lộc An vừa nhìn thấy hình ảnh này của mình, Tiêu Viễn muốn đập đầu vào tường luôn. Anh cắn môi, không còn gì luyến tiếc: “Mất mặt quá đi.”

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Tiêu Viễn thấy hơi ngại, anh không nhìn rõ người khác trông như thế nào, trong đầu chỉ có thân hình cao ráo đẹp trai của Lộc An, giống như đã cắm rễ vào đất, không thể nào nhổ đi được.

Bình thường chưa từng thấy Lộc An ăn mặc kiểu đó, nhưng tình cờ nhìn thấy lại khiến người ta mơ tưởng viển vông. Khuôn mặt hắn có chiều sâu, đẹp trai chết người, do bình thường mặc quần áo giản dị nên làm giảm bớt vẻ sắc bén. Mọi ngày chỉ để ý đến đôi chân dài miên man và hàng lông mày đứt đoạn ấy, nhưng hôm nay điều khiến người ta chú ý nhất chính là khuôn mặt đẹp trai đốn tim và nụ cười lưu manh kia. Đứng yên thôi cũng đủ câu mất hồn phách người khác.

Mặt Tiêu Viễn đỏ bừng, đến khi hoàn hồn lại, nhìn vào gương lần nữa mới sửng sốt phát hiện trong gương như một con người khác, một thiếu nữ mang nét xuân, điệu bộ e lệ.

“…”

Tiêu Viễn kinh hãi, vội vàng xốc nước lên mặt, hơi lạnh phả vào mặt, tinh thần sảng khoái hơn không ít. Khi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, đôi mắt đã bình thường hơn rất nhiều, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.

“…”

Trong đầu Tiêu Viễn chỉ còn lại hai chữ: Toi rồi.

“…”

Để cải thiện hình ảnh xấu vừa rồi trước mặt người ta, cũng như để lại ấn tượng tốt cho Lộc An, Tiêu Viễn quyết định sửa sang một chút. Khi đang chải đầu còn nghe thấy tiếng động bên hàng xóm, ông chú kia lại bắt đầu mắng chửi rồi, thỉnh thoảng Lộc An cũng chen vào hai câu.

Đứng nghe nửa ngày, Tiêu Viễn biết đại khái là ông chú này đang nợ tiền thuê nhà, hôm nay Lộc An đến đuổi người ta đi. Anh chọn một chiếc áo khoác trắng, quần âu đen, tóc buộc hờ, trông vừa bảnh vừa mô-đen, nhếch răng hài lòng với cái gương.

Khi Tiêu Viễn mở cửa lần nữa, ba người bên cạnh đồng loạt quay đầu nhìn anh như có thần giao cách cảm. Tiêu Viễn nhếch môi, đầy phong độ chào hỏi Lộc An: “Chào buổi sáng.”

Lộc An thấy anh biến hóa từ bộ dạng nhếch nhác thành chàng công tử quý giá thì hơi tức cười, nhưng trong tình cảnh này, anh không cười được nên chỉ nghiêm mặt ừ một tiếng.

Sau đó quay đầu nhìn người đàn ông trung niên mập mạp trước mặt, nhếch khóe miệng châm biếm: “Tôi đã cho chú thời gian rồi, hôm nay là ngày cuối, nếu chú còn không đi thì để tôi giúp chú.”

Người đàn ông trung niên hung tợn nhổ toẹt xuống đất: “Lộc An, mày là thằng làm thuê mà dám lên mặt với tao? Bớt dọa dẫm bố mày đi, cút!”

Sự kiên nhẫn của Lộc An đã cạn kiệt, thả tay ném điếu thuốc xuống đất, giậm chân dập thuốc. Hắn tiến hai bước, hai tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông trung niên, dùng sức ném ông ta sang một bên như nhấc bao tải.

Ông ta chưa kịp đề phòng, bị ném thẳng ra hành lang, lăn quay dưới đất, đau đớn kêu la: “Ôi ôi, giết người rồi, thằng giết người.” Có vẻ ông ta sợ mình quậy chưa đủ, còn gào thét: “Nó tự ý xông vào nhà dân kìa, có còn luật pháp gì nữa không, ôi giời ơi, tôi đau quá, tôi phải kiện nó, ôi ôi.”

Ông ta vừa gào vừa chỉ tay về phía Lộc An, vẻ mặt đã mất đi khí phách ban nãy mà thay vào đó là bộ dáng người bị hại.

Tiêu Viễn xem mà kinh ngạc không thôi. Đây là lần đầu anh thấy một người nợ tiền thuê nhà mà lại hùng hồn như thế, trên lầu có một cái thò đầu ra xem náo nhiệt, còn không ngừng chỉ trỏ.

Lộc An không quan tâm, hắn cười khẩy: “Cứ la làng đi, để tôi xem ai bẽ mặt!” Sau đó hắn liếc nhìn người đàn ông mặt lừa, người kia đi vào nhà.

Lộc An đá văng người đàn ông trung niên, rồi cũng vào nhà, hắn còn đạp cửa đóng sập lại, mặc kệ ông ta đập cửa thế nào cũng không mở được.

“Nếu chú phá hư cửa, tôi sẽ báo cảnh sát.” tiếng Lộc An vọng ra từ bên trong.

Người đàn ông trung niên không ngừng mắng mỏ: “Tiên sư cả lò nhà mày, Lộc An, đừng có xen vào chuyện không liên quan đến mày. Bộ mày xem cái nhà này là của mày thật hả? Mẹ mày…” Ông ta đang mắng mỏ thì đảo mắt thấy Tiêu Viễn đang hóng drama, liền nhổ nước bọt xuống đất: “Nhìn cái khỉ gì, thằng ẻo lả!”

Tiêu Viễn nằm không cũng trúng đạn, anh hờ hững ậm ừ: “Chú là khỉ à?”

“Mẹ kiếp thằng ẻo lả, tao không xử nó được nhưng vẫn xử mày được đấy.” Có vẻ như ông ta đã tìm được nơi trút giận, muốn tính sổ của Lộc An cho Tiêu Viễn, vừa quát vừa xắn tay áo tiến về phía anh.

Tiêu Viễn chẳng thèm quan tâm đến ông ta, anh chỉ ngạc nhiên có người muốn ăn đòn thôi. Anh nhướng mày ngạo mạn nói: “Nhào vô, trông chú béo thế có nhấc nổi tay không đó?”

“Mẹ mày.” Lúc ông ta nói thì tay đã giơ lên, bàn tay vung về phía mặt Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn nhướng mày, nhân lúc bàn tay sắp rơi xuống, anh giơ chân phải đạp vào cái bụng béo của ông ta. Người nọ bị đá lộn nhào, nằm dưới đất một hồi mới ôm bụng kêu la: “Ối giời ơi… giết người… Tôi muốn báo cảnh sát.”

Phải nói, tốc độ lật mặt của ông ta thật đáng kinh ngạc, đánh không được thì nằm ra đất ăn vạ, cứ bảo mình bị thương, muốn đi bệnh viện, còn đòi báo cảnh sát. Khi Lộc An và anh chàng mặt lừa đi ra thì nhìn thấy cảnh này. Anh mặt lừa khiêng hai cái thùng lớn đặt cạnh ông chú trung niên.

Lộc An liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nói với Tiêu Viễn: “Ông ta gây sự với anh à?”

Tiêu Viễn được hỏi vậy thì thấy hơi ấm lòng, anh nhoẻn cười: “Muốn đánh nhau nên bị tôi đánh ấy mà.”

Lộc An hiểu ra, hắn đá ông ta một cái: “Mau đi đi, đồ đạc đã dọn hết cho chú rồi. Muốn báo cảnh sát thì nhanh lên, không là lát nữa bọn tôi đi đấy.”

Lộc An vừa nói vừa lôi một cái hộp thiếc dưới đất mở ra, bắt đầu thay ổ khóa trước mặt người đàn ông trung niên.

Anh chàng mặt lừa lên tiếng: “Kiểm tra đồ đạc đi, không sau này lại nói mất cái gì. Đi rồi bọn tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Cuối cùng, ông ta vẫn không báo cảnh sát, ầm ĩ một lúc rồi xách hành lý bỏ đi, không ngớt lời chửi bới.

Tiêu Viễn thấy hắn thay khóa thành thạo không khỏi cảm thán: “Anh còn biết thay ổ khóa nữa à?”

“Thông thường khách trọ dọn đi đều phải thay khóa mà.” Lộc An nói: “Ngại quá, làm phiền giấc ngủ của anh rồi.”

Tiêu Viễn sờ mũi: “Không sao, do tối qua tôi ngủ hơi muộn.”

Lộc An ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhìn sang anh chàng mặt lừa, giới thiệu hai người: “Đây là Triệu Tinh, cái xe ba gác lần trước anh ngồi là của anh ấy. Đây là bạn em, Tiêu Viễn.”

Triệu Tinh thân thiện gật đầu với Tiêu Viễn: “Nghe nói gần đây Lộc An kết bạn mới, không ngờ là một anh chàng điển trai.”

“Anh quá khen.” Tiêu Viễn cười hì hì, đối với việc Lộc An giới thiệu anh là bạn, Tiêu Viễn thấy rất an tâm.

Lộc An thay khóa xong, lại trao đổi vài câu với Tiêu Viễn, bảo anh có rảnh rỗi thì xuống siêu thị chơi, Tiêu Viễn đồng ý.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5738 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5268 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4998 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4578 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4499 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4442 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter