Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trả Ta Kiếp Này

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trả Ta Kiếp Này
  3. Chương : 1

Chương : 1

“Tiểu Ngân, đi xem thử một chút.”

“Vâng”. Ta đáp.

Tuyết đã phủ một lớp dày, gió lạnh ùa về từng cơn, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Chàng thiếu niên áo trắng vùi trong đống tuyết kia khoác áo choàng lông cáo, thắt lưng vàng kim, đeo ngọc bội Bạch Ngọc Lan, máu trên người dường như đã đóng băng, cánh môi thâm thành màu tím nhạt.

Ta kiểm tra hơi thở của hắn, lớn tiếng bẩm báo: “Tiểu thư, người này chỉ ngất đi thôi.”

Tiểu thư trước giờ là người từ bi nhân hậu, bèn nói:

“Đưa người đó lên đây đi.”

Ngày gió tuyết thế này, trên đường không một bóng khách lữ hành, nếu chúng ta không cứu hắn, chỉ sợ hắn sẽ bỏ mạng trong băng tuyết ngợp trời. Phu xe A Mộc và ta cùng nhau dìu thiếu niên kia vào xe. Tiểu thư còn chưa xuất giá, cô nam quả nữ vốn không ổn, nhưng cũng đành vậy.

“Mau lên đường thôi.” Ta leo lên xe ngựa, ngồi bên cạnh A Mộc thúc giục. Khẽ hà hơi cho ấm tay, đằng xa mây đen đã kết thành từng cụm, nếu không gấp rút lên đường e lại phải ngủ ngoài trời băng tuyết này một đêm.

“Xuất phát!” Xe ngựa lắc lư chạy về phía trước. Đi nửa ngày đường, cuối cùng chúng ta cũng tới Lịch Thành.

Thái thú Lịch Thành thân chinh ra đón tiểu thư. Tiểu thư chính là khuê nữ của Thượng thư đương triều, cháu ruột của đương kim Hoàng hậu. Ca ca của tiểu thư Mộ Thiếu Bạch cũng đang ở đây.

Cuối cùng cũng tới được một nơi ấm áp hơn, ta theo tiểu thư đến phủ đệ của thiếu gia. Vẻ mặt thiếu gia sủng ái mang theo vài phần bất đắc dĩ. “A Âm, muội lại bướng bỉnh rồi.”

Tiểu thư nũng nịu cười nói: “Ca ca, muội tới tìm huynh không được sao?”

Thiếu gia bất đắc dĩ lắc đầu: “Muội đã nói với phụ thân hay chưa?”

Tiểu thư khẽ lè lưỡi tinh nghịch.

Thiếu gia thở dài một hơi, “A Âm, muội không thể cứ mãi bướng bỉnh như vậy. Thế tử của Trình Hầu gia có gì không tốt? Vì sao muội hết lần này đến lần khác không chịu gả cho hắn?” Lần này là tiểu thư đào hôn.

Tiểu thư tháo đôi bao tay lông chồn, cầm cốc trà nóng, nói: “Ca ca, muội không thích hắn.”

“Lại làm loạn rồi, có thích hay không muội có thể quyết định sao? Nếu phụ thân đã chấp nhận hôn sự với nhà họ Trình, muội có trốn đến nơi này tìm ta nương tựa cũng vô ích. Ngày mai ta sẽ cho người hộ tống muội trở về.”

“Ca… ” Giọng tiểu thư có chút tức giận.

Thiếu gia yêu chiều đi đến bên cạnh, nhẹ vuốt mái tóc dài của tiểu thư, “A Âm, muội lớn như vậy rồi, cũng nên hiểu chuyện một chút. Hôn sự không phải muốn bỏ là bỏ, muội như vậy, phụ thân và ca ca biết phải làm sao?” Ta cách thiếu gia khá gần, trên cơ thể người dường như cũng vương khí lạnh của băng tuyết, khí lạnh này buốt giá mà lại như thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt mơ hồ, lòng ta khẽ rung động, không dám nhìn chàng.

“Được rồi.” Thiếu gia nhẹ giọng: “A Ngân, trước hết đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đã.”

“Vâng.”

Thực ra ta đã sớm biết tiểu thư dù chạy đi tìm thiếu gia hậu thuẫn cũng chẳng ích gì. Tiểu thư lớn lên trong khuê phòng đương nhiên không biết nhân thế phức tạp, đâu thể muốn gì làm nấy. Nhưng khi tiểu thư bàn kế hoạch trốn đi, ta chỉ phản đối một hai lần đã dễ dàng bị nàng thuyết phục.

Thực ra, ta cũng có chút dụng ý riêng.

Mà dụng ý này chính là thiếu gia.

Rong đuổi trên đường suốt mấy ngày, tiểu thư mệt mỏi rã rời. Ta hầu hạ nàng nghỉ ngơi xong liền sang khách phòng xem vị công tử được chúng ta cứu trên đường.

Có chăn bông lò sưởi, hơn nữa lại được đại phu điều trị, sắc mặt thiếu niên có vẻ khá hơn nhiều, nhưng vẫn im lặng ngủ say như cũ.

Trong nhân gian thường lưu truyền vô số những câu chuyện tài tử giai nhân. Thiếu niên này thoạt nhìn y phục tôn quý, khuôn mặt anh tuấn, khí phách vô cùng. Ta bất giác nghĩ thầm có khi nào lần bỏ trốn này của tiểu thư lại bắt đầu cho một mối nhân duyên?

Khuê danh tiểu thư là Mộ Thiên Âm, mỹ nhân nổi danh của Đại Hòa. Trong thiên hạ lan truyền tin đồn rằng, đời này không quá năm người có sắc đẹp sánh ngang được với nàng.

Thấy thiếu niên ngủ say, ta bèn đóng cửa lui ra ngoài.

A Mộc chờ sẵn ở cửa, “Hắn không sao chứ?”

Ta khẽ lắc đầu.

A Mộc nói: “Ha ha, vậy là tốt rồi.”

Lần này là A Mộc bị ta sống chết ép ra ngoài, khi trở về chắc chắn không tránh khỏi bị phạt. Nghĩ hắn vì mình mà chịu thiệt thòi như vậy, ta thấp giọng nói: “Cảm ơn huynh, A Mộc.”

“Không có gì.” A Mộc xuề xòa, một lúc sau lại nhìn ta chằm chằm, nói: “Tiểu Ngân, Vương quản gia nói chờ ta đủ hai mươi tuổi sẽ cho xuất phủ. Ta đã để dành được hai mươi lượng bạc, qua mấy tháng sẽ đến nhà nàng bàn chuyện hôn sự.”

Trong lòng ta đương nhiên biết rõ tình ý hắn dành cho mình, nhưng khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên.

Lúc này thiếu gia đi đến, ta lập tức xoay người hành lễ, “Thiếu gia.”

“Ừ. Tiểu thư ngủ rồi chứ?”

“Vâng.” Lòng ta bỗng nhiên trở nên cuống quýt, bởi ánh mắt thiếu gia đột ngột nhìn về phía mình. Ta chỉ cảm thấy trái tim như bị một sợi dây thừng thít chặt, chỉ chút nữa thôi là có thể vỡ tung, “Lần này là ngươi đưa tiểu thư bỏ trốn.”

Giọng nói của thiếu gia tỏ ý không hài lòng, ta lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ biết tội.”

Ánh mắt thiếu gia khẽ dời về phía bầu trời xa, thản nhiên nói một tiếng “Thôi” rồi quay người bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng thiếu gia xa dần.

Tiểu Mộc lại nói khẽ bên tai ta: “Thiếu gia bỏ qua cho chúng ta nhưng lão gia thì sao? Chịu phạt bị thương còn phải mất tiền mời đại phu ấy.”

Ta vốn không thích thói dài dòng của A Mộc, lúc ra đi đã biết trước kết cục rồi, bây giờ có nói liệu còn ý nghĩa gì?

Cuối cùng A Mộc bị quản sự nơi này gọi đi. Đến bên miệng giếng, ta khẽ nhìn khuôn mặt đang phản chiếu dưới làn nước trong chậu gỗ.

Ta mặc chiếc váy thô cũ kĩ màu đỏ, tóc vấn cao thành hai búi, được gài lại bằng đôi trâm hoa bạc tiểu thư ban thưởng, có như vậy nhìn ta mới không giống một mớ giẻ lau cũ. Nhan sắc lại chẳng có gì nổi bật, đừng nói là tiểu thư, các nha hoàn trong phủ cũng xinh đẹp hơn ta rất nhiều.

Vào phủ đã bốn năm, thiếu gia chỉ nhìn ta đúng sáu lần.

Ta thở dài, có những thứ là trời sinh, vĩnh viễn chẳng thể nào thay đổi.

Đêm hôm ấy, thiếu niên kia cuối cùng cũng tỉnh.

Tiểu thư rất vui mừng, lúc còn ở trên xe ngựa ta đã nhận ra nàng vẫn nhìn chằm chằm vào thiếu niên này. Hắn so với Trình công tử kia ưa nhìn hơn nhiều. Ta cũng đã gặp nhiều người, nhưng ngoại trừ thiếu gia thì chưa thấy ai anh tuấn như vậy.

Quả thật có thể dùng từ “khôi ngô xuất chúng” để hình dung.

Ta không biết chữ, thành ngữ này là tiểu thư dạy.

“Nơi này là… ” Thiếu niên bị thương nặng chưa lành, chỉ có thể miễn cưỡng chống người ngồi dậy. Chóp mũi hắn cao thẳng, cánh môi hơi mím lại, đôi mắt có phần sắc sảo tinh tường, mặc dù cơ thể đang bị thương nhưng hắn toát ra một thứ khí chất làm người ta cảm giác không hề dễ đối phó.

Giọng nói của tiểu thư rất êm tai: “Chàng tỉnh rồi, đây là Lịch Thành, chàng ngất xỉu trên đường, là ta cứu chàng.”

Dường như thiếu niên đang cố nghĩ lại, nhưng có vẻ nghĩ không ra, chỉ nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.”

Tiểu thư nở nụ cười, giống như một đóa sen nở rộ trên mặt nước trong veo, e ấp theo từng cơn gió thoảng. Cho dù có biểu hiện thế nào, nàng vẫn đẹp như vậy, nếu không phải ta đã nhìn quen thì chắc hẳn cũng phải si dại hồi lâu.

Hình như vết thương của thiếu niên kia rất nặng, gắng gượng một lát lại nằm xuống. Tiểu thư đắp chăn cho hắn, nói: “Chàng cứ nghỉ ngơi trước đã.”

Thiếu niên kia gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Ta theo tiểu thư đi ra, khẽ đóng cửa lại. Tiểu thư đứng ngoài thất thần hồi lâu. Ta không rõ tiểu thư suy nghĩ điều gì, nàng rất thích đọc những câu chuyện tình yêu nam nữ, lúc này, một đóa hoa mai rơi xuống, khẽ đậu trên vai nàng.

Hoa mai mang theo hơi lạnh, tiểu thư cầm lấy khẽ cất tiếng: “Tiểu Ngân, ngươi nói xem đây có phải là số mệnh không?”

Số mệnh là gì?

Trở lại thắp sáng căn phòng u tối, không gian quạnh quẽ chỉ còn lại mình ta.

Lúc phụ thân bán ta vào Mộ phủ có xoa đầu ta nói: “Ngân nhi, đừng trách cha, đây là số mệnh của con.”

Mẫu thân lâm trọng bệnh ho ra máu, lúc không có tiền chữa trị, nằm trên giường nói: “Đây là số mệnh… ”

Ta nhìn nha hoàn cùng mình vào phủ, vì trộm một cây trâm vàng của phu nhân mà bị đánh đòn, toàn thân đẫm máu, lúc hấp hối nói: “Vì sao số mệnh ta lại khổ như vậy… Vì sao ông trời không có lấy một chút công bằng?”

Ông trời có bao giờ công bằng? Hoặc là chỉ mình ngươi cảm thấy không công bằng?

Ta thường xuyên nghĩ đến rất nhiều vấn đề khó lý giải, trong màn đêm cứ thế lẳng lặng suy tư. Không nghĩ ra vẫn tiếp tục nghĩ, cho đến khi thông suốt lại thắc mắc một vấn đề khác.

Chuyện của tiểu thư ta cũng nghĩ thật lâu.

Sau đó rút ra kết luận: Ta không biết cái gì gọi là số mệnh, ta chỉ biết rằng, đây là cuộc đời mình.

Ta chết thì là ta chết, ta sống thì là ta sống, chẳng có gì đáng ngại.

Rốt cuộc tiểu thư cũng tìm được cách để thiếu gia cho nàng lưu lại mấy ngày, thương tích của thiếu niên kia dần dần cũng khá hơn.

Ta đem thuốc cho hắn.

Hắn yếu ớt nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ta rất hiếm khi nhìn thấy người thế này, tò mò đánh giá khí chất tôn quý trên người hắn, cũng tò mò dò xét muộn phiền hắn che giấu nơi đáy mắt.

Hắn nói: “Ta đã ở đây bao lâu?”

“Mười ngày.”

“Hôm nay ngày mấy?”

“Mồng Tám tháng Chạp.”

“Nơi này là Thái phủ, vậy tiểu thư các người là ai?”

Ta đặt thuốc vào tay hắn, hắn ngửa đầu uống cạn một hơi. Nhận lấy chiếc bát không, ta nói: “Tiểu thư nhà chúng ta là thiên kim của Mộ Thượng thư đương triều.”

Thiếu niên vẫn như vậy, vui giận không rõ. Mộ Thượng thư là đại thần trong triều, là em trai Hoàng hậu nương nương. Hai chữ “Hoàng hậu” này rơi vào tai những người bình thường như chúng ta không khác gì tảng đá nặng ngàn cân, có thể xuyên qua màng nhĩ đâm nện thẳng vào tâm trí.

Một hồi yên lặng trôi qua.

“Nơi này cách kinh thành bao lâu?”

“Nếu đi xe chắc tầm năm ngày, cưỡi ngựa thì không rõ.” Ta thành thực trả lời.

Nhìn hắn trầm ngâm, ta liền đem thuốc ra ngoài.

Ta cảm thấy hắn có gì đó như bài xích nơi này, cũng không muốn người khác nhìn thấy mình.

Bẩm lại chi tiết tình hình của thiếu niên cho tiểu thư, nàng lại có chút rầu rĩ. Nghe nói Trình công tử kia đang trên đường chạy đến đây. Từ lần đầu tiên Trình công tử nhìn thấy tiểu thư đã không khỏi sững sờ. Trong thành người người đều biết Trình công tử có tình cảm sâu đậm với nàng ấy.

Tiểu thư buồn phiền nói: “Tại sao hắn cứ quấn lấy ta? Ta đi đâu hắn cũng đi theo đó sao? Thật đáng ghét!”

Ta bưng nho xanh tiểu thư ăn thừa ra ngoài. Cả chùm nho tươi ngon mà tiểu thư chỉ ăn mấy quả. Loại nho này là từ nơi cách đây mấy ngàn dặm thúc ngựa đem đến, một trái có thể mua được cả một a hoàn như ta.

Thực tế tàn khốc vậy đó, cho nên câu hỏi trên của tiểu thư căn bản là câu hỏi không cần trả lời.

Thiếu niên kia mất tích, ta vốn đến đưa thuốc cho hắn lại phát hiện trong phòng trống không, chỉ có một tờ giấy: “Ơn cứu mạng khắc cốt ghi tâm, đi không giã từ xin ngày sau đền đáp.”

Khi hắn hỏi nơi này cách thành bao xa, đáng lẽ ta phải nhận ra ý đồ của hắn. Hắn vốn có thể nhờ tiểu thư, tại sao phải một thân một mình bỏ đi như vậy? Mấy ngày nay vết thương của hắn đã lành lại nhưng vẫn còn đóng cửa không chịu ra ngoài, chẳng lẽ hắn sợ gặp những người ở đây?

Tiểu thư cuống quýt, “Vết thương của chàng còn chưa lành lại, liệu có thể đi đâu chứ?” Ta theo lệnh nàng, lập tức gọi mấy người lính gác cổng tới, lúc này mới biết hắn lấy xe ngựa của chúng ta đi về phía Đông.

Trên con đường đầy tuyết ngoài thành vẫn còn in hằn mấy vết bánh xe. Rõ ràng hắn đi rất vội vã, nhưng cũng không sợ chúng ta đuổi theo, cứ thế lao về phía trước.

Ta và tiểu thư cùng mấy vệ binh ngồi xe ngựa chạy theo phía sau, đi mãi hồi lâu vẫn không đuổi kịp. Ta khuyên tiểu thư: “Đã muộn rồi, chúng ta trở về đi, nếu không thiếu gia sẽ lo lắng.”

“Không được.” Tiểu thư kiên quyết nhìn màn tuyết giăng mờ phía xa, “Chàng bị thương, nhất định không thể đi xa, tìm được chàng rồi nói sau.”

Ta chỉ đành ngậm miệng, ra hiệu cho vệ binh tăng tốc. Tuyết càng ngày càng rơi nhiều, chôn vùi toàn bộ dấu vết, ngựa cũng dần dần đuối sức, chân đạp trong tuyết, thở hồng hộc. Vệ binh nói: “Tiểu thư, chúng ta đuổi không kịp rồi.”

Tiểu thư tức giận vô cùng.

Thoáng chốc, có ba người đi ra từ bóng tối khiến ta giật mình. Trước khi tới đây thường nghe lân cận Lịch Thành có rất nhiều thổ phỉ nên chúng ta đã vô cùng cẩn thận, cả quãng đường cũng chưa xảy ra chuyện gì, không thể ngờ bây giờ lại gặp phải bọn chúng.

Ta lập tức cho vệ binh quay người trở về, nhưng đường tuyết khó đi, kẻ vạm vỡ dẫn đầu kia tốc độ lại quá nhanh, trong chớp mắt đã bao vây chúng ta, vén mành nhìn tiểu thư, hai mắt sáng rực.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5673 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5218 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4957 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4539 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4462 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4358 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter