Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trạch Nhật Phi Thăng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trạch Nhật Phi Thăng
  3. Chương 26: Hoàng Điền Phô Phong Thần 2

Chương 26: Hoàng Điền Phô Phong Thần 2

Dứt lời, tiếng nhạc cổ cất lên, kèn trống hợp tấu vang dội.

Bầu trời đột nhiên u ám, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong mây mù có sinh vật khổng lồ đang bay lượn, hệt như thần long được khắc trên những cây cột trong miếu.

Đột nhiên, bầu trời đổ mưa, có thể thấy bóng dáng thần linh mơ hồ giữa đám mây, khống chế nước mưa, có lẽ là Vũ Sư Thần mà Thổ Địa Thần nhắc tới.

Vũ Sư và Long Thần đều là quan lại của Âm Đình, tới Hoàng Điền Phô trấn phong thần chỉ là đi ngang qua, sau khi mời được linh vị của Hoàng Tam Đa Hoàng viên ngoại là Vũ Sư và Long Thần cũng biến mất không còn tăm hơi.

Trong miếu, đại lễ phong thần vẫn đang tiếp tục.

Hứa Ứng hỏi dò đoàn người: “Có phải Hoàng viên ngoại này là người có đại đức không? Sau khi chết được phong thẳng lên làm thần linh trên trấn, địa vị rất cao, chắc khi còn sống đã làm nhiều việc thiện?”

Mọi người nhao nhao cười lạnh, có người quay sang Hứa Ứng nhổ hai cục đờm xuống đất rồi giơ dân di di.

Hứa Ứng không hiểu gì cả, hỏi kỹ hơn thì dân chúng trong Hoàng Điền Phô trấn câm như hến, không nói câu gì.

Lúc này, một âm thanh già nua cười nói: “Tiểu ca có chỗ không biết, vị Hoàng Tam Đa Hoàng viên ngoại này là đại thiện nhân tiếng tăm lừng lẫy trong Linh Lăng huyện chúng ta, được tôn là nhiều ruộng tốt, nhiều tiền của, nhiều thiếp đẹp. Khi còn sống đại thiện nhân đã làm không ít việc tốt, đại thiện nhân biếu xén Thành Hoàng, ngày lễ ngày tết nhét không ít tiền vào miếu Thành Hoàng. Đối với bách tính trong trấn cũng đầy rẫy những nghĩa cử cao đẹp. Đại thiện nhân mở kỹ viện, cho các cô gái tới kỹ viện làm việc, kiếm tiền dễ dàng. Hắn thôn tính đất đai, ép dân chúng trong trấn phải bán ruộng đất, làm việc cho hắn, còn hắn chỉ phát tiền công nuôi những người này.”

Vừa nói xong câu này, mọi người bốn phía lập tức xoạt một tiếng tản hết ra, cách bọn họ thật xa, như tránh cũng không kịp.

Hứa Ứng nhìn lại, người vừa lên tiếng là một lão già râu tóc hoa râm, người mặc xiêm tơ lụa hai màu tím đen, chắp hai tay sau lưng, chòm râu được buộc một sợi dây màu đen, có vẻ rất hoạt bát.

“Hoàng viên ngoại làm nhiều việc ác, sao vẫn được phong thần?” Hứa Ứng không hiểu, dò hỏi.

Lão già hoạt bát kia cười híp mắt lại nói: “Hắn mua chuộc Thành Hoàng, Thành Hoàng Tiết Linh Phủ dùng tiền của hắn, móc nối trên dưới Âm Đình cho hắn, mua một thần chức cho hắn sau khi chết chẳng dễ dàng quá à?”

Hứa Ứng la lên thất thanh: “Âm Đình mục nát đến vậy ư?”

Lão già hoạt bát kia cười nói: “Âm Đình không mục nát thì sao dân chúng lại bị ức hiếp tới mức này? Sống đã bị hắn ức hiếp, chết rồi vẫn bị hắn ức hiếp.”

Vừa nói xong câu này, mọi người xung quanh càng thêm sợ hãi, lao nhao lùi lại lần hai, cách xa Hứa Ứng và lão già kia.

Đúng lúc này một giọng nói vang dội truyền tới, cười lạnh nói: “Hoàng viên ngoại hối lộ Thành Hoàng, đúng là không sai, nhưng quan phủ có chỗ nào khá hơn? Chẳng lẽ quan phủ không nhận biếu xén của Hoàng viên ngoại?”

Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy đoàn người tách sang hai bên, một người khổng lồ cao bằng hai người thường đi tới. Người khổng lồ kia chân đi đôi ủng Kỳ Lân Thôn Thiên màu đen mạ vàng, người mặc áo bào long mãng màu đỏ, đầu đội mũ ô sa màu đỏ đen, gương mặt gầy gò quắc thước, ống tay áo phất phới, dáng vẻ bất phàm.

Những nơi thần linh đi qua, đám người như bị bàn tay vô hình gạt đi, tự động tách sang hai bên.

Hứa Ứng thầm giật mình, thầm nhủ hỏng bét: “Tượng thần Thành Hoàng!”

Người khổng lồ này chính là Thành Hoàng của Linh Lăng, tên là Tiết Linh Phủ, ngồi trên chức vị Thành Hoàng đã hơn năm trăm năm, từ thời Chí Đạo Đại Thánh Minh Hiếu hoàng đế đã tại vị, hưởng thụ lễ bái và hương khói!

Thành Hoàng Tiết Linh Phủ đi thẳng tới trước mặt lão già hoạt bát, cười lạnh nói: “Khi còn sống Hoàng viên ngoại cũng nhiều lần nhét bạc vào bên quan phủ. Hắn ép người lương thiện thành kỹ nữ, những cô gái trong kỹ viện không chịu nổi treo cổ tự sát, quan phủ nhận bạc phán hắn vô tội. Hắn thôn tính đất đai, ép mua ép bán, dân đen bị ép tới bước đường cùng phải nhảy sông tự sát, cũng là quan phủ chùi đít cho hắn. Những chuyện này quan lại các ngươi làm được, vì sao Âm Đình chúng ta lại không làm được?”

“Lão già này là quan?”

Hứa Ứng thầm giật mình, vội vàng lùi lại phía sau một bước, cách lão già kia xa một chút, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Thành Hoàng đang nói tới lão ta? Lão ta là ai? Vừa rồi còn quang minh lẫm liệt như người tốt, hóa ra là đồng loại với Thành Hoàng, đều không phải người tốt!”

Lão già hoạt bát kia cười ha hả, đối mặt với Thành Hoàng Tiết Linh Phủ mà chẳng hề sợ hãi, chắp hai tay sau lưng thản nhiên nói: “Thành Hoàng nói không sai. Đúng là lão hủ đã không ít lần nhận tiền bạc châu báu mà Hoàng viên ngoại dâng tặng. Người sinh ra trên đời, đương nhiên phải hưởng thụ hết mức có thể. Cấp trên đã không sạch sẽ, đám quan lại dưới đáy chúng ta làm sao sạch sẽ cho được?”

Thành Hoàng Tiết Linh Phủ thấy lão ta thừa nhận, có vẻ hơi kinh ngạc, cười nói: “Ta tưởng lũ người sống các ngươi là loại mặt dày mày dạn, cãi lại tới cùng, không ngờ Chu Nhất Hàng Chu lão gia lại thừa nhận. Đám quan lại các ngươi da mặt được rèn giũa trăm nghìn lần, còn dày hơn ta tưởng một chút.”

Lão già hoạt bát Chu Nhất Hàng không buồn để ý tới lời chế nhạo của hắn, cười nói: “Con trai ta là huyện lệnh của Linh Lăng Thành, chuyện nó đã làm thì có gì mà ta không dám nhận? Hoàng đế quản được Chu gia ta hay là Âm Đình quản được Chu gia ta?”

Hứa Ứng lùi lại phía sau một bước, thầm nghĩ: “Lão già này là cha của huyện lệnh Chu Dương! Lần này xong đời rồi...”

Nếu là na sư cấp độ bình thường như Đinh Tuyền, Vi Trử, y còn có thể ứng phó được, thế nhưng nếu là na sư của Chu gia, y không đối phó nổi. Huống chi Chu Nhất Hàng còn là ông già của huyện lệnh Chu Dương, thực lực càng cao thâm khó lường!

Thành Hoàng Tiết Linh Phủ nghe Chu Nhất Hàng nhắc tới Chu gia, sắc mặt lập tức thay đổi. Hiện giờ hoàng quyền sa sút, Chu gia đúng là một con quái vật khổng lồ mà cả hoàng quyền cũng không quản được!

“Nghi phạm Hứa Ứng, giết chết Tưởng viên ngoại, vi phạm vương pháp, ta phải dẫn đi.” Chu Nhất Hàng thần thái ung dung, mỉm cười nói.

Thân thể Hứa Ứng đột nhiên trầm xuống, chỉ thấy tứ chi bị một luồng lực lượng vô hình chế ngự, không thể động đậy, đã bị khí tức của lão già Chu Nhất Hàng kia phong tỏa!

Dưới áp lực từ khí tức của lão ta, Hứa Ứng chỉ cảm thấy khí huyết trên người mình đình trệ, căn bản không cách nào vận chuyển chứ đừng nói tới phá phong tỏa của khí tức!

Thành Hoàng Tiết Linh Phủ cười ha hả, giọng nói như sấm sét vang vọng: “Hoàng quyền sa sút, thế gia lộng quyền, phiên trấn cát cứ, nhưng thần quyền của Âm Đình ta không hề sa sút! Chu gia ở dương gian không bị ai ước thúc, khó tránh khỏi hành xử bá đạo, nhưng trước mặt Âm Đình, cho dù là lão tổ của Chu gia nhà ngươi tới cũng phải lễ phép nhường nhịn ba phần! Hứa Ứng mạo phạm luật trời, phải đưa về Âm Đình xét xử!”

Thân thể Hứa Ứng lại đột nhiên trầm xuống, một luồng khí tức khác cực kỳ mạnh mẽ phong tỏa thân thể y, chính là khí tức của Thành Hoàng Tiết Linh Phủ!

Tiết Linh Phủ và Chu Nhất Hàng, một người là Thành Hoàng được phong thần hơn năm trăm năm, một người là na sư Chu gia thâm sâu khó lường, bất cứ ai trong hai người này cũng hơn xa Hứa Ứng!

Bọn họ chỉ dựa vào một luồng khí tức đã khiến Hứa Ứng bị khóa chặt lại, không thể động đậy nổi!

“Hai lão già thối tha, bản lĩnh không cao mà kiêu ngạo quá nhỉ.” Trong đầu Hứa Ứng, giọng nói thần bí đột nhiên vang lên.

Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Tiền bối, ngài có thể ra tay đánh chết hai lão già thối tha này không?”

“Không thể!”

Quả chuông lớn thẳng thắn từ chối y, nói: “Bây giờ ta đang bị trọng thương, bản thân còn khó bảo toàn, không đánh được với bọn chúng.”

Đương nhiên Thành Hoàng Tiết Linh Phủ và Chu Nhất Hàng không nghe thấy lời nói của quả chuông lớn, nhưng lại nghe thấy mấy chữ ‘hai lão già thối tha’ từ miệng Hứa Ứng, đồng thời quay đầu lại, ánh mắt hung ác hạ xuống người y.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5681 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5222 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4962 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4542 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4469 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4367 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter