Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
  3. Chương : 1

Chương : 1

Sau khi tỉnh lại, Cảnh Nhân đế mơ màng nhớ lúc mình còn đang ngắm hoa ở ngự hoa viên thì bị một cung nữ vừa khom người vừa khóc lóc xô vào, té bổ nhào, đầu vừa vặn đập vào bậc thang, lập tức bất tỉnh.

Chuyện này nghĩ lại đúng là thật không thể tưởng tượng, một cung nữ thoạt nhìn bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi, ngày thường yếu yếu mềm mềm ai thấy cũng thương lại có thể vọt qua mười mấy thị vệ đến trước mặt hắn, còn quét luôn bốn năm thái giám, nhào lên muốn ôm đùi hắn. Đã thế lực đạo của nàng quá lớn đi, không những ôm đùi còn xô té hắn.

Cảnh Nhân đế tỉnh lại rồi nhưng chưa vội mở mắt, cứ thế mà  lẳng lặng nằm trên giường hồi tưởng. Tuy rằng cái chuyện bị một cung nữ nhu nhược đẩy té nghe có hơi xấu hổ, nhưng xét đến việc chỉ một cung nữ có thể vượt qua mấy lớp phòng ngự, Cảnh Nhân đế liền không còn tâm trí xấu hổ nữa, hắn hoài nghi nữ tử này có võ công. Nhưng cung nữ có võ công trong cung đều do cấm quân huấn luyện, đều ẩn mình hộ giá quý nhân, không gặp tình huống vạn bất đắc sẽ không bại lộ thân thủ. Danh sách các cung nữ như vậy Cảnh Nhân đế còn nắm một bản trong tay, hắn tin chắc trong những người này tuyệt đối không có cung nữ kia.

Nói cách khác, một nữ nhân thân phận không rõ, thân thủ cao đến mức có thể phá tan mười mấy thị vệ, trà trộn làm cung nữ, còn vọt tới ngự tiền thương tổn hắn. Như vậy, cung nữ này rốt cuộc là thế nào? Mục đích ra sao? Một mình nàng có thể trà trộn như vậy cũng có thể có thêm nhiều người như nàng.

Nghĩ mà sợ.

Vì thế Cảnh Nhân đế không vội tỉnh lại, hắn chỉ im lặng nhắm mắt, phải nghĩ thông suốt đã, sau đó mới thật sự mở mắt xử lý mọi chuyện.

Cảnh Nhân đế từ lúc mười tám tuổi đăng cơ đến nay đã hơn bốn năm, tuy rằng còn là một hoàng đế trẻ tuổi, nhưng làm người nghiêm cẩn, mọi việc chưa bao giờ dùng ánh mắt phiến diện mà suy xét, sẽ không dựa vào thành kiến đi xét đoán ai, cũng sẽ không bởi người thân cận bỏ nhỏ bên tai mà đi hiểu lầm kẻ khác, xử lý chuyện gì cũng theo lề luật, là một người lãnh tĩnh đến đáng sợ.

Đang lúc tự vấn âm mưu thâm sâu, hắn nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm: “Nương nương, hiện tại đã là giờ sửu, người đã ở đây hai ngày …”

Đại cung nữ Hạ Hà là thân tín của Hoàng hậu, nói chuyện rất đúng mực lại trung thành tận tâm. Năm trước nàng đến tuổi xuất cung hồi hương, Hoàng hậu cũng ân chuẩn, nàng lại xin ở lại, định làm ma ma cả đời không chồng, theo hầu Hoàng hậu.

Nghe thấy thanh âm của Hạ Hà, Cảnh Nhân đế vô cùng cảm động. Hoàng hậu là tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục, đối nhân xử thế đều là kiểu cách quý phái, hậu cung được nàng quản lý ngay ngắn trật tự, Cảnh Nhân đế hết sức kính trọng nàng. Mặc dù bốn năm sau đại hôn mà Hoàng hậu vẫn chưa hoài thai, Cảnh Nhân đế cũng không nghe lời tiểu nhân mà bất mãn với Hoàng hậu.

Đương nhiên, đó cũng là bởi vì không chỉ có Hoàng hậu, hậu cung của Cảnh Nhân đế giai lệ ba nghìn, không có hoàng tử, công chúa cũng không. Bởi vì việc này mà triều thần cũng vô cùng lo lắng, vô số danh y bị thỉnh nhập cung, chỉ là một năm trước người được danh y trị liệu đều là nữ tử trong cung, đại khái bây giờ bọn họ muốn bắt mạch cho Cảnh Nhân đế, bất quá đều bị Cảnh Nhân đế đuổi đi.

Vậy đại khái đây là cố chấp duy nhất của Cảnh Nhân đế vốn luôn lãnh tỉnh lý trí, hắn thật sự là có bệnh nên sợ thuốc, không chịu để cho thái y bắt mạch, điều này làm cho các thần tử quan tâm việc nối dõi vô cùng lo lắng.

Bất luận cuối cùng ai sinh hạ hoàng tử (hay là ai không sinh hạ hoàng tử), Cảnh Nhân đế đều sẽ không để cho địa vị của Hoàng hậu dao động.

Từ lời nói của Hạ Hà có thể đoán được, hắn đại khái đã hôn mê hai ngày, mà hai ngày này Hoàng hậu vẫn luôn túc trực bên hắn. Tuy Cảnh Nhân đế rất lý trí, hắn cũng biết cảm động. Chuyện lần này nếu thật sự muốn truy cứu, Hoàng hậu thống lĩnh hậu cung sẽ khó tránh khỏi liên can. Cảnh Nhân đế tạm thời không muốn làm to chuyện, lại càng không muốn giận chó đánh mèo với Hoàng hậu, hắn muốn âm thầm xử lý chuyện này, để tránh bứt dây động rừng.

Cảnh Nhân đế tính toán xong xuôi, vừa định chậm rãi mở mắt, chợt nghe thấy một giọng nam trầm trầm nói: “Không sao, thân thể ta tráng kiện, ba bốn ngày không ngủ cũng không sao. Hoàng Thượng bị thương, nếu không tự mình coi sóc, lòng Bổn cung bất an.”

Cảnh Nhân đế: “…”

Chậm đã chậm đã, nếu chỉ biết nội dung cùng danh xưng, này rõ ràng chính là Hoàng hậu. Nhưng mà giọng nói đó đã xảy ra chuyện gì!

Cảnh Nhân đế cho tới bây giờ chưa từng kinh sợ như vậy, hắn không thể chờ được mà mở to mắt, nghe tiểu thái giám kề bên kinh hỉ gọi: “Nương nương, Hoàng Thượng tỉnh!”, sau đó, một thân ảnh to cao rơi vào tầm mắt.

Người này khoác ngoại bào trăm công vạn hạc, y trang tuy không chỉnh tề, nhưng tôn quý bậc này ở trong cung có ai được mặc ngoài Hoàng hậu. Mà nàng ( hay là hắn?) trên đầu còn có trâm phượng chín nhánh, trong hoàng cung, ngay cả Thái hậu cũng không được phép mang vật như vậy, thứ phục sức này tượng trưng cho quyền uy, chỉ có duy nhất người đứng đầu hậu cung, quốc gia chi mẫu ——Hoàng hậu.

Nhưng… Hoàng hậu của hắn cao như vậy sao? Y phục không che nổi hai chân dài như vậy sao? Bàn tay có thô to như vậy sao? Khuôn mặt… góc cạnh đao phong như vậy sao?

Cảnh Nhân đế cố gắng nhớ, phát hiện đập đầu cũng có ảnh hưởng đến trí nhớ của hắn, hắn nghĩ mãi không ra trước đây Hoàng hậu có dung mạo như thế nào, đầu óc chỉ quanh quẩn hình dáng ấn tượng đáng sợ này, Hoàng hậu lớn lên rồi sẽ có dáng vẻ như vậy sao? Hoàng hậu đoan trang hắn kính trọng bốn năm qua, dáng người… khôi ngô như thế này thật à?

Vậy đây là kẻ khác giả trang Hoàng hậu? Nhưng mà đứa nào có thể nghĩ được chuyện tìm người có dáng vẻ như thế này để giả trang Hoàng hậu?

Cảnh Nhân đế bình tĩnh nhìn dung mạo anh tuấn của Hoàng hậu, Hoàng hậu lại chỉ nhìn hắn một cái rồi quay đầu ra lệnh: “Trần thái y, đến chẩn trị cho Hoàng thượng.”

Một vị nam tử cực kỳ tuấn tú nho nhã bước lên trước, hướng Cảnh Nhân đế thỉnh an, sau đó mới nâng tay bắt mạch.

Cảnh Nhân đế: “…”

Hắn nhớ rõ Trần thái y là thái y có trình độ cao nhất trong viện, trên cơ bản mỗi lần chẩn mạch cho hắn đều là Trần thái y. Ấn tượng của hắn về Trần thái y là tuổi hẳn không ít, hiện tại vị này… Khí chất tuy không kém Trần thái y, nhưng dung mạo cũng quá trẻ rồi? Vừa hợp hắn té đập đầu lại chẳng nhớ dung mạo trước kia, chẳng lẽ là Trần thái y có y thuật cao minh, luyện thành thuật dưỡng nhan rồi sao?

Tay của Trần thái y sờ soạng cổ tay Cảnh Nhân hồi lâu, lâu đến mức Cảnh Nhân đế phải hoài nghi hắn té xong mắc bệnh hiểm nghèo, Hoàng hậu mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Trần thái y, bệ hạ thân thể như thế nào?”

Trần thái y buông tay  Cảnh Nhân đế xuống, quay đầu nhìn Hoàng hậu một cái, chẳng biết tại sao, Cảnh Nhân đế thật cảm thấy cái nhìn này có ẩn sát khí cùng địch ý.

Một thái y có địch ý với Hoàng hậu? Điều này làm Cảnh Nhân đế vốn trầm ổn cảm thấy bối rối quá.

“Đã không còn đáng ngại, ” Trần thái y nói, “Nhưng mấy ngày sau sẽ thỉnh thoảng nhức đầu ghê gớm, đây chỉ là bệnh trạng thông thường, nghỉ ngơi mấy ngày là được, đừng để đầu gặp chấn động, chuyện phòng the cũng nên tiết chế, chờ thân thể khỏi hẳn. Vi thần sẽ chỉnh lại đơn thuốc lần trước một chút, dùng thêm ba ngày.”

“Như thế là tốt.” đôi mày nhíu chặt của Hoàng hậu rốt cuộc cũng giãn ra, rộ lện một nụ cười nhẹ nhõm.

Nhìn Hoàng hậu bởi vì tươi cười mà lộ vẻ tuấn tú, Cảnh Nhân đế trầm mặc lại thêm trầm mặc.

Hoàng hậu thật sự là mày kiếm mắt phượng, đừng nói đương thời cái đẹp là tu mi nho nhã, thật sự không gì có thể phủ định sắc đẹp của Hoàng hậu.

Đầu vừa nghĩ đến câu sau, Cảnh Nhân đế cảm thấy hơi tức ngực khó thở.

Nếu không phải hắn biết chắc chỗ mình nằm chính là Tử Thần điện hắn thông thuộc, Cảnh Nhân đế sẽ bắt đầu hoài nghi hắn có phải bị kẻ xấu bắt ra khỏi cung, mà mấy người này đều là người bên ngoài giả trang hay không.

“Bệ hạ có cảm thấy chỗ nào khó chịu?” Hoàng hậu thấy sắc mặt Cảnh Nhân đế không tốt liền tiến lên ân cần hỏi.

Cảnh Nhân đế nhìn khuôn mặt của nàng ( hắn?) nửa ngày, rốt cục nhịn không được mở miệng thăm dò: “Cẩm Ý thật  xuất trần thoát tục, trong hậu cung này, đúng là tìm không thấy một người có thể so với Cẩm Ý.”

Cũng không phải là sai mà, yểu điệu nữ tử làm gì cao bằng Hoàng hậu,  thái giám ẻo lả làm gì có khí thế như Hoàng hậu, thị vệ ngu ngốc ngơ ngác làm sao tuấn lãng như Hoàng hậu.

Đối diện với ánh mắt thăm dò của hắn, Hoàng hậu mặt không đổi sắc, chỉ cười nhạt: “Bệ hạ quá khen, thần thiếp dáng vẻ thô thiển, Hoàng Thượng lần đầu tiên thấy thần thiếp, còn nói vai hùm hàm én. Dung mạo này của thần thiếp, đặt ở hậu cung giai lệ, chính là tìm không thấy rồi.”

Không không không, hoàn toàn có thể tìm thấy mà, liếc mắt một cái là có thể thấy, nàng là đứa cao nhất…

Cảnh Nhân đế  âm ỉ oán thầm, bất quá nghe Hoàng hậu giải thích hắn cũng có thể thông cảm được. Hoàng hậu lúc gả cho chính mình chỉ vừa mới mười bốn, vóc người còn chưa nảy nở, đại khái chắc là không ai đoán được sau này sẽ cao như vậy. Hoàng hậu còn là nữ tử phương bắc, nghe nói nơi đó nữ tử người người đều cao hơn nam tử phương Nam, có lẽ… Nàng vừa được mười tám tuổi sẽ cao là thế, mà hắn cũng không thể chỉ bởi vì dáng vóc nàng khôi ngô mà phế hậu, dù sao nhìn nữ tử không thể chỉ nhìn dung mạo, còn phải nhìn đức hạnh.

Cứ thay Hoàng hậu tìm lý do, nhưng lòng Cảnh Nhân đế vẫn là cảm thấy có gì đó không đúng, bỏ qua trực giác đang mách bảo người trước mắt này chính là Hoàng hậu, Cảnh Nhân đế cũng không phải người chỉ dựa vào trực giác, hắn còn cần thời gian quan sát kết luận sau.

Nhưng đó cũng không phải là chuyện gấp cần giải quyết, trước mắt vẫn nên dưỡng bệnh. Cảnh Nhân đế cảm thấy hơi mệt, truyền lệnh giam cung nữ đẩy ngã hắn lại, chờ hắn khoẻ rồi sẽ tự mình thẩm vấn, sau đó liền ngủ thật say.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5674 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5219 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4958 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4539 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4464 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4359 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter