Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trân Quý Em Như Mạng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trân Quý Em Như Mạng
  3. Chương : 87

Chương : 87

Khi Kỷ Nghiêu mới tỉnh lại, anh luôn viện cớ mình là bệnh nhân, cứ vài ba ngày lại bám dính lấy Hàn Tích, yêu cầu cô chăm sóc anh.

Ăn cơm cần người đút, uống nước cũng cần người đút. Trước khi uống thuốc phải hôn hôn mới chịu. Rất nhiều lần Hàn Tích muốn vứt cốc nước xuống mà đình công nhưng chỉ cần anh cười với cô, Hàn Tích lại quên hết tất cả.

Kỷ Nghiêu nghỉ ngơi rất tốt nên phục hồi rất nhanh.

Sau hôm đại hội thể dục thể thao của Cục Công An, Kỷ Nghiêu ngồi trên ghế salon ở nhà Hàn Tích nhìn cô ngâm chanh mật ong: "Khi nào kết hôn, dùng căn hộ của em làm phòng cưới đi, anh thích! Nhà ba mẹ chuẩn bị hơi xa Cục Công An. Chỗ này phù hợp! Căn hộ này không cần sửa sang gì, đã được chuẩn bị hết rồi! Nếu không chờ sửa sang lại phải hơn nửa năm nữa mới có thể vào ở!"

Kỷ Nghiêu nằm trên ghế salon, nhìn chằm chằm Hàn Tích: "Anh không thể chờ thêm nửa năm nữa đâu!"

Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng dài đến ngang đùi, để lộ bắp chân thon thả. Nhìn xuống dưới là mắt cá chân nhỏ trắng nõn, còn nhìn lên trên chính là nguồn sung sướng vô tận.

Hàn Tích lấy nước chanh đưa cho Kỷ Nghiêu: "Ai đồng ý gả cho anh hả?" Cô chỉ cần liếc nhìn anh là đã biết trong đầu anh nghĩ gì rồi.

Kỷ Nghiêu cầm ly nước nhưng không uống, đặt ly nước lên bàn trà nhỏ, ôm Hàn Tích lăn lên ghế salon: "Ông đây muốn chết đi được ý!"

Cô đẩy anh một cái: "Anh, nặng chết mất!"

Kỷ Nghiêu đè cô, không động đậy: "Đừng tưởng rằng anh không biết em làm những "chuyện tốt" gì lúc anh hôn mê trong bệnh viện nhé!"

Hàn Tích nhớ lại cảm thấy tai nóng rực lên. Cô đá anh một cái: "Nếu anh không đứng lên thì đừng trách em không khách khí đó!"

Kỷ Nghiêu nhếch môi cười một tiếng, không hề che giấu vẻ mặt của mình: "Người đẹp à, em định không khách khí với anh như thế nào đây? Hả?" Anh nói xong, cười mập mờ.

Lúc này đã là tám giờ tối, ánh đèn trong phòng đủ sáng, ánh trăng cũng lên cao. Nhưng, tiếng chuông điện thoại vang lên đã phá vỡ không khí mập mờ này.

Có một vụ cướp xảy ra ở tiệm vàng trên đường Hoành Giang, tên cướp đang giữ một con tin. Kỷ Nghiêu chỉ đành phải rời khỏi nơi phong hoa tuyết nguyệt kia. Anh cầm áo khoác trên giá, vừa mặc và nói: "Có một nhiệm vụ khẩn cần tiếp viện. Em ở nhà nghỉ ngơi đi, ngủ sớm một chút, không cần chờ anh đâu!"

Hàn Tích đứng ở cửa nhìn Kỷ Nghiêu mặc quần áo tử tế, dặn dò anh: "Chú ý an toàn!"

Anh mỉm cười: "Ừ, anh biết rồi!"

Lúc Kỷ Nghiêu thay giày, Hàn Tích đột nhiên hỏi: "Tên côn đồ kia có súng không?"

Sau vụ việc ở công ty dược phẩm Sinh Hòa, anh đỡ phát súng thay cô, mỗi khi Kỷ Nghiêu làm nhiệm vụ gì, cô đều hỏi thêm một câu như vậy.

Kỷ Nghiêu vuốt tóc Hàn Tích: "Không có súng đâu! Chỉ là mấy tên nhãi nhép mà thôi!"

Hàn Tích lấy một chùm chìa khóa ở trong túi, đặt vào lòng bàn tay của Kỷ Nghiêu: "Em ở nhà chờ anh!"

Kỷ Nghiêu siết chặt chùm chìa khóa, cúi đầu hôn lên trán Hàn Tích, xoay người đi vào thang máy.

Vóc dáng anh cao lớn, bước chân vừa nhanh vừa cẩn trọng. Ánh đèn trên hành lang kéo dài phản chiếu lên trên tường giống như một chiến sĩ sẵn sàng cầm kiếm đi giết giặc, bảo vệ an toàn cho dân chúng ở thành phố Nam Tuyền. Đây là thiên chức, trách nhiệm và nghĩa vụ của anh.

Hàn Tích nhìn bóng lưng cao lớn dần khuất, nhớ tới mấy phút trước anh còn bám dính lấy cô. Cô rất thích dáng vẻ này của anh. Khi làm việc anh luôn dũng cảm hơn những người khác. Khi bình thường thì anh chính là tên lưu manh nhất trên thế giới này.

Kỷ Nghiêu đi vào thang máy, cất chùm chìa khóa vào trong túi áo ngực, vị trí gần trái tim nhất.

Lúc anh đến đường Hoành Giang thì tiệm vàng đã bị cảnh sát bao vây, dân chúng tò mò cũng được giải tán hết.

Tên cướp đeo một chiếc ba lô màu đen, trong đó đựng đầy vàng bạc và trang sức mà trộm được. Hắn ta đội khăn trùm đầu chỉ để lộ hai mắt và miệng.

Tên cướp cầm một con dao gọt trái cây đang siết cổ một cô gái trẻ, đứng đằng sau cửa kính trong tiệm vàng. Cửa kính kia đã vỡ tan, trên đất đầy mảnh vụn, tất cả trông cực kỳ hỗn độn.

Kỷ Nghiêu tựa vào bên cạnh xe cảnh sát. Trong bóng tối, đôi mắt hoa đào bây giờ trông cực kỳ sắc bén giống con chim ưng dũng mãnh đang chuẩn bị kiếm ăn.

Trông tên cướp này có vẻ không chuyên nghiệp lắm, ánh mắt có chút sợ hãi, tay cầm con dao gọt trái cây cũng hơi run lên, lặp đi lặp lại một câu: "Đừng tới đây, nếu không tôi giết cô ta!"

Bên ngoài hàng rào cảnh sát, chuyên gia đàm phán cầm loa điện, đang đàm phán với tên cướp.

Kỷ Nghiêu quay đầu nói với Triệu Tĩnh Tĩnh: "Cửa sau của tiệm vàng này như thế nào hả?"

Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo: "Cửa sau đã bị bịt lại khi tiệm vàng này sửa chữa, không thể ra vào được!"

Kỷ Nghiêu ngẩng đầu nhìn nóc nhà của tiệm vàng kia. Cũng rất may mắn, tiệm vàng này rất giàu có, cửa hàng không giống với những chỗ khác, khu này đều là các bungalow nên đây là cơ hội cho cảnh sát.

Bungalow là kiểu nhà thường chỉ có khoảng một tầng, diện tích nhỏ và có hiên rộng. Kiểu nhà này có xuất xứ từ vùng ở khu vực. Ở Úc, bungalow California được liên kết với Hoa Kỳ đã được phổ biến sau Thế Chiến thứ Nhất. Ở Bắc Mỹ và Vương quốc Anh, một bungalow ngày nay là một ngôi nhà, thường tách ra, có thể chứa một gác xép nhỏ. Nó là một tầng đơn hoặc có một tầng thứ hai được xây dựng thành một mái dốc, thường là với cửa sổ mái nhà (một-và-một nửa tầng) (Nguồn: Wiki)

Cộng thêm tên cướp này không chuyên nghiệp nên yếu tố tâm lý cũng không vững vàng, cho nên phần thắng của cảnh sát là rất lớn.

Nhóm cảnh sát vũ trang đã âm thầm bắt đầu hành động. Bọn họ mặc đồng phục, nấp trong bóng tối, lặng lẽ đi lên nóc nhà.

Kỷ Nghiêu lặng lẽ quan sát nhìn tiệm vàng một chút, ngoại trừ cô gái đang bị bắt làm con tin, trong cửa hàng còn có ba cô gái vẫn chưa trốn ra được.

Bọn họ bị vây khốn bên trong, cũng không dám đi ra, chỉ núp ở một góc chờ cứu viện.

Trương Tường thấy Kỷ Nghiêu nhíu mày thì vội hỏi: "Đội trưởng Kỷ, sao vậy ạ? Có vấn đề gì sao?"

Kỷ Nghiêu: "Có chắc chỉ có một tên cướp không?"

Trương Tường gật đầu một cái, đáp: "Đúng vậy, đội trưởng Kỷ!" Nói xong, tự bản thân cậu ta cũng cảm thấy có vấn đề.

Cướp tiệm vàng là loại tội cực kỳ bạo lực, ít nhất cũng cần hai tên cướp cùng nhau hành động.

Gần năm năm nay, ở thành phố Nam Tuyền đã xảy ra mười mấy vụ cướp lớn nhỏ trong các tiệm vàng nhưng chưa bao giờ gặp một tên cướp hành động một mình cả.

Trương Tường nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Kỷ, anh nghi ngờ ít nhất có một trong ba nhân viên trong tiệm kia là đồng lõa với tên cướp này sao?"

Kỷ Nghiêu hỏi người đồng nghiệp bên cạnh: "Đã lấy được hình ảnh camera giám sát trong tiệm vàng chưa?"

Người nọ trả lời: "Không có. Camera giám sát đã bị hỏng từ trước. Đúng rồi, cả thiết bị báo động cũng bị hỏng lâu rồi!"

Kỷ Nghiêu gật đầu một cái, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.

Trương Tường cầm bản ghi chép tới: "Theo lời khai của mấy người dân xung quanh tiệm vàng này, cô nhân viên tóc ngắn đã giúp tên cướp cải trang!"

Kỷ Nghiêu nhìn vào trong tiệm vàng tiềm kiếm một lúc. Không khó nhận ra, ánh mắt người kia hơi tránh né, không dám nhìn cảnh sát cũng không dám nhìn tên cướp kia.

Tên cướp khống chế con tin, yêu cầu cảnh sát cung cấp cho hắn một chiếc xe.

Kỷ Nghiêu và cảnh sát vũ trang bàn bạc một chút, hai bên nhanh chóng đưa ra quyết định thống nhất tất cả.

Kỷ Nghiêu cầm lấy loa điện trên tay chuyên gia đàm phán, hô lớn: "Cậu hãy thả ba cô gái vô tội trong kia ra đã rồi chúng tôi sẽ sắp xếp ra cho cậu!"

Đúng như dự đoán, tên cướp nhanh chóng đồng ý. Ba cô gái từ trong tiệm vàng chạy ra, được cảnh sát đưa đến vị trí an toàn.

Một tay Kỷ Nghiêu cầm loa, một tay kéo cô gái tóc ngắn nhân viên tiệm vàng qua, nói với tên cướp kia: "Trao đổi nào, cậu thả con tin ra, chúng tôi sẽ thả đồng bọn của cậu, chúng tôi còn cho cậu thêm một chiếc xe!"

Cô gái tóc ngắn ngẩn người: "Anh cảnh sát, anh đang nói gì vậy? Tôi là người bị hại!"

Cô nhân viên tóc ngắn kia đột nhiên cảm thấy bị người đẩy mạnh, cô ta lại đi giày cao gót, rốt cuộc ngã nhào trên mặt đất, nhìn về phía tên cướp kia kêu lên sợ hãi.

Ngay lúc tên cướp đang phân tâm, cảnh sát vũ trang ở vị trí mai phục phá cửa sổ nhảy vào. Quá trình giải cứu con tin và bắt cướp diễn ra rất thuận lợi.

Trở lại Cục Công An, Kỷ Nghiêu thấm vấn cả đêm.

Bị lột mũ, tên cướp khóc lóc trong phòng thẩm vấn: "Chúng tôi quả thật không còn cách nào khác. Bị thiếu nợ nhiều như vậy cũng đã cùng đường rồi. Dù sao bọn họ mở tiệm vàng lại có tiền như vậy!"

Kỷ Nghiêu dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng ký tên, cũng không thèm ngước mắt lên: "Nói xong rồi?"

Tên cướp còn định nói điều gì nhưng Kỷ Nghiêu đã quay mặt nhìn sang Triệu Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, việc giáo dục tư tưởng sẽ giao lại cho cậu nhé!"

Triệu Tĩnh Tĩnh: "Không được gọi tôi là Tĩnh Tĩnh!"

Kỷ Nghiêu đi tới nghe Triệu Tĩnh Tĩnh mở miệng giáo huấn người khác: "Cho dù tiệm vàng người ta có nhiều tiền như thế nào đi nữa thì đều là họ làm việc theo pháp luật mà có được. Mấy người không suy nghĩ xem cướp tiệm vàng như thế này sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đến xã hộ như thế nào!"

Kỷ Nghiêu đi tới cửa quay đầu lại nói: "Đúng vậy, mấy người thà đi trộm còn đỡ hơn!"

Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn ra ngoài cửa theo phản xạ, lúc này anh ấy mới nhớ rằng Cục trưởng Thái đã đi họp trên Trung Ương rồi.

Anh ấy vội vàng sửa lại: "Ý của cậu ấy chính là trộm cũng không được, đều là hành vi vi phạm pháp luật!"

Kỷ Nghiêu đóng cửa phòng thẩm vấn, Chu Lỵ đưa bát mì gói tới: "Đội trưởng Kỷ, vị thịt bò kho đấy! Vừa rồi Trương Tường xin nhưng em còn không cho, giữ lại cho anh đó ạ!"

Kỷ Nghiêu: "Nói đi, có mục đích gì?"

Chu Lỵ: "Muốn đổi lấy một chai sữa chuối của anh ạ!"

Kỷ Nghiêu trả lại bát mì cho cô ấy: "Nếu cô có chủ ý như vậy thì chẳng khác nào đang mưu quyền soán vị cả! Người đâu, mau lôi tên gian thần này ra ngoài chém!"

Chu Lỵ vội vàng hô lên: "Thần sai rồi, thần không dám nữa!"

Trương Tường – người cực kỳ hâm mộ Kỷ Nghiêu đi tới giả vờ muốn bắt người, cậu đoạt lấy bát mì ăn liền vị thịt bò kho kia: "Tịch thu gia sản!"

Chu Lỵ diễn cực kỳ nhập vai, gào khóc: "Để thân gọi điện thoại cho Hoàng Hậu nương nương để nương nương chủ trì công đạo cho vi thần!"

Một cảnh sát mới tới hỏi: "Tại sao lại mời Hoàng Hậu nương nương chủ trì công đạo? Chẳng lẽ Hoàng Hậu còn lớn hơn Hoàng Thượng sao?"

Tất cả mọi người đều nhìn cảnh sát mới kia bằng ánh mắt "việc này cần hỏi sao?". Ai mà không biết Đội trưởng Kỷ của bọn họ cực kỳ cưng chiều cô gái của mình, cưng chiều chẳng khác nào hôn quân vậy.

Hôn quân Kỷ Nghiêu rời khỏi hành lang ra ngoài, lúc này đã là một giờ sáng.

Anh lấy chùm chìa khóa mà Hàn Tích đưa cho anh lúc anh ra ngoài, lắc lắc trong tay, huýt sáo về nhà.

Như thường lệ, khi về đến vườn hoa nhỏ trong tiểu khu anh lại dừng bước ở cạnh cột đèn, ngước nhìn lên. Cả tòa nhà chỉ có cửa sổ căn hộ của cô sáng đèn. Ánh sáng kia như chiếu rọi vào cả trái tim anh, khiến anh thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Bình thường lại chân thật như vậy. Cô nói, cô chờ anh về nhà thì cô sẽ vẫn bật đèn chờ anh.

Kỷ Nghiêu mở cửa, thấy Hàn Tích đi từ phòng ngủ ra, anh cười một tiếng: "Sao vậy? Nhớ anh nên không ngủ ngon à?"

Hàn Tích kéo Kỷ Nghiêu đến dưới ánh đèn, cởi khuy áo của anh, kiểm tra cẩn thận đảm bảo anh không bị thương dù chỉ một xíu.

Cô thấy ánh mắt cô lo lắng cho mình, trái tim cảm thấy mềm mại: "Em đừng lo lắng, những vụ án cướp bóc như vậy rất ít thôi. Một năm cũng chỉ có một hai vụ! Huống chi, còn có cả cảnh sát vũ trang được huấn luyện bài bản phối hợp nữa. Đừng lo lắng, cười một cái nào!"

Thấy cô không nói lời nào, anh lại nói: "Anh kể với em nghe nhé! Hai tên cướp lần này quá ngu xuẩn. Tố chất tâm lý lại kém, căn bản không phải đối thủ của anh!"

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5678 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5221 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4960 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4467 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4364 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter