Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trở Thành Quan Hái Cà

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trở Thành Quan Hái Cà
  3. Chương 3

Chương 3

Bạn trai Tống Oánh Thu trông không tệ, người cao 1m8, nhuộm tóc màu trắng xám nhạt dần về phần đuôi, lối ăn mặc nam tính còn mặt mũi thì ưa nhìn. Xét vẻ bề ngoài khó mà tin nổi đây là kiểu người ngược đãi mèo.

Đặc biệt là khi thấy Thái Thái gầm gừ thì hắn tỏ ra đau buồn, chán nản nói: “Được được được, tao không tới gần mày. Sáng nay mày có ăn được bao nhiêu cám mèo đâu, bây giờ ăn thêm chút lót dạ đi, đợi về nhà tao làm cơm mèo cho ăn chịu không?”

Giọng điệu dịu dàng, ánh mắt nhìn Thái Thái đầy cưng chiều của hắn lập tức làm Tống Oánh Thu xúc động: “Bác sĩ Vương xem đi, bạn trai tôi đối xử với Thái Thái thật tốt đúng không, tôi không hiểu nổi tại sao Thái Thái lại thù địch anh ấy như vậy.”

“Nghe nói có vài người trời sinh không thể kết bạn với động vật, trước đây tôi còn nghĩ là nói bậy. Nhưng mà trường hợp của Bùi Viên làm tôi khó hiểu quá.” Tống Oánh Thu tỏ ra âu sầu, hình như đang cảm thấy bối rối vì mối quan hệ giữa bạn trai và Thái Thái.

Trong khi đó, tôi lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi với cảnh tượng trước mặt mình. Tống Oánh Thu chỉ nghe được tiếng mèo kêu meo meo bình thường, còn vào tai tôi là tiếng sau cao hơn tiếng trước rất căng thẳng.

Người đàn ông tên Bùi Viên này... là người nhiều lần phạm tội ngược đãi mèo!

“Cô Tống.” Tôi đưa tay ra sau lưng, tự nhéo bản thân để ép mình bình tĩnh lại.

Tôi gọi Tống Oánh Thu nói: “Xin hỏi một chút, có phải trước đây cô từng nuôi con mèo khác không?”

“Hả? Sao bác sĩ Vương biết được?”

Tống Oánh Thu chớp mắt tò mò: “Trước đây tôi có nuôi một con mèo lông trắng đen như bò sữa, cùng với một con mèo Anh lông ngắn Silver, đáng tiếc là một con bị trộm mất tích, một con thì không cẩn thận ăn phải thức ăn bị người ta bỏ bã...”

“Thật là, có lẽ là tôi không có số nuôi mèo, liên tục hai con đều...”

Nói đến đây thì hốc mắt Tống Oánh Thu đỏ lên. Màn hình khởi động điện thoại là ảnh mèo cô ấy nuôi, có thể dễ dàng nhận ra bình thường cô ấy rất yêu mèo. Nhưng cô ấy lại không biết người đàn ông đang nhẹ nhàng dỗ dành mình chính là đầu sỏ gây tội làm cô ấy đau lòng.

Tôi im lặng đứng ngăn cản tầm mắt Bùi Viên nhìn về phía Thái Thái, đề nghị bọn họ để mèo lại bệnh viện quan sát một đêm.

Tống Oánh Thu có vẻ nghi ngờ, tôi nghiêm túc nói bậy nói bạ là: “Cô Tống biết mà, có vài chứng bệnh không biểu hiện ra ngoài ngay lập tức, đến khi trở nặng mới xuất hiện. Có người bị tai nạn xe cộ hơn mười ngày mới có tình trạng xuất huyết não này nọ, nguyên lý cũng giông giống thế này.”

“Bây giờ Thái Thái nhìn khỏe mạnh vậy thôi, khả năng có thương tích bên trong tạm thời không lộ ra đâu, để lại quan sát một ngày đi, nếu không có vấn đề thì tôi sẽ gọi cho cô đón mèo về.”

“Được... được rồi.” Tống Oánh Thu nghe vậy thì sửng sốt, xách túi đựng mèo trống không quay về mà hồn vía lên mây.

Bùi Viên ở bên cạnh cô ấy không ngừng khích lệ tinh thần.

Tôi thật sự không tin nổi hắn lại là kiểu miệng nam mô mà bụng một bồ dao găm. Cửa vừa đóng lại là tôi ngồi xổm trước mặt Thái Thái hỏi rõ tình hình cũng như thời gian cụ thể. Tôi không đành lòng nhìn thấy nó ra nông nỗi này.

“Mày nói là hắn cố ý ấn đầu mèo con vào chậu nước?” Tôi khó tin hỏi lại: “Là đám mèo con bị bỏ rơi ở khu này trước đây à?”

Dạo này tôi chưa từng nhìn thấy chúng nó, còn tưởng là có người nào tốt bụng nhận nuôi ba con mèo đó rồi, không ngờ là người ngay không có, kẻ gian ác độc lại xuất hiện.

Thái Thái ấm ức liếm lỗ mũi: “Hai con chết đuối ngay tại chỗ, một con trước khi chết còn bị hắn bẻ gãy tứ chi. Tui muốn cứu mấy con mèo con nên tấn công hắn, kết quả hai ngày sau hắn tìm được cơ hội là nhốt tui vào WC đốt lửa luôn. Lông cháy xém hết rồi hắn mới thả tui lại gần lò sưởi, nói với quan hót phân là tại tui nghịch ngợm.”

“Hắn rất giỏi giả vờ, trước mặt quan hót phân thì che giấu kín kẽ, mặc kệ tui hung dữ hay tấn công hắn thế nào cũng vô ích, hắn luôn có thể diễn kịch như yêu thương tui ghê lắm. Lúc trước tui hay chạy trốn lên lầu trên lầu dưới, lấy cớ là thèm mèo cái nhà người ta không ngày nào chịu về nhà, bây giờ hết lấy cớ được rồi...”

Thái Thái nói đến đây thì cúi thấp đầu.

Tôi chưa từng nghĩ tới nội tình giấu bên trong, nghe lời nó xong thì tôi hơi hối hận chuyện đã triệt sản cho nó. Mà nghĩ lại thì không làm chỗ tôi thì vẫn còn bác sĩ thú y khác. Trong mắt Tống Oánh Thu thì hành vi của Thái Thái chỉ là biểu hiện của việc nó không thích con người mà thôi.

Hai mắt cô ấy đã bị che lại rồi, còn không có cơ duyên nghe được tiếng lòng của động vật như tôi. Bởi vậy khi bọn mèo bị thương hết lần này đến lần khác, cô ấy toàn trách tội lên đầu chính mình.

“Đồ rác rưởi kinh tởm, thứ bụng dạ đen tối này không ai phát giác ra à!”

Tôi mắng to: “Thằng chóa này! Tại sao sét không đánh chết tên biến thái đó đi cho rồi! Không được, tao không nhịn được!”

Càng nghĩ càng tức giận, chỉ cần nghĩ đến mấy câu Thái Thái nói là tim tôi quặn thắt. Tôi vốn yêu động vật nên mới chọn học chuyên ngành này, bây giờ bảo tôi trơ mắt nhìn tên thối tha đó õng ẹo trước mặt thì làm sao tôi chịu nổi, không được đâu!

Tôi cắn răng dậm chân, sau khi tan tầm lập tức cõng Thái Thái, mượn danh nghĩa trả mèo để đến gần nhà Tống Oánh Thu. Vừa hay tôi gặp được Bùi Viên đang ôm chia tay cô ấy ở một khúc cua.

“Chủ nhân mày không sống chung với hắn à?”

Tôi nheo mắt: “Hắn chưa từng tỏ ý muốn ở chung với quan hót phân nhà mày đúng không?”

“Sao cô biết?” Thái Thái kinh ngạc: “Đúng thế đấy, quan hót phân từng hỏi ý hắn có muốn dọn qua ở chung không nhưng hắn từ chối. Hắn nói là chỗ ở hiện tại thuận tiện hơn. Mà chỗ hắn ở vừa xa vừa tàn, tui đâu có thấy tiện lợi chỗ nào đâu.”

“Thế thì chưa chắc...”

Tôi gọi taxi đi theo xe Bùi Viên, lẩm bẩm nói một mình trong không gian tăm tối: “Một nơi xa xôi hẻo lánh đối với hắn thì rất thuận lợi.”

Tôi theo dõi Bùi Viên, thấy hắn dừng xe lại giữa đường rồi đi đến cửa hàng thú cưng gần đó mua đồ. Để không bị lạc, tôi không theo sát hắn mà đợi đến khi xác định được chỗ hắn ở xong mới quay về cửa hàng thú cưng đó.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================

Tôi tùy tiện mua đại vài thứ rồi bắt chuyện với chủ tiệm, nói đông nói tây một hồi thì chỉ vào một cái túi da rắn để trong góc, hỏi đó là cái gì. Lúc Bùi Viên bước ra khỏi đây đã ôm theo ba cái túi giống vậy.

Bà chủ cực kỳ nhiệt tình nói: “Cái đấy hả, là thức ăn cho chó, chuyên dùng cho chó cỡ nhỏ, mặt hàng bán chạy nhất ở chỗ tôi đó. Khách quen ai cũng mua một lần ba, bốn túi...”

Bà chủ hết sức dễ nói chuyện, bla bla bla nói một tràng dài. Trong đầu tôi lặp đi lặp lại, nghiền ngẫm nội dung trong lời cô ấy.

[Khách quen]

[Ba, bốn túi]

[Chó]

Tống Oánh Thu nói bạn trai cô ấy trời sinh không được động vật yêu thích. Nếu Bùi Viên muốn duy trì hình tượng trước mặt cô ấy thì nhất định không thể nuôi động vật. Vậy thì thức ăn cho chó này...

Có một luồng khí lạnh xâm lấn cơ thể tôi.

Tôi không rảnh bắt chuyện với bà chủ nữa, vội vàng tính tiền chạy đến nhà Bùi Viên. Cả đoạn đường tôi đều cầu nguyện mọi chuyện đừng giống như những gì tôi tưởng tượng, không cần phải ác liệt đến thế, nhưng sự thật...

Thái Thái nằm trong túi phát ra tiếng kêu đau thương cao vút.

Tôi cúi đầu, đôi chân đông cứng trước cái thùng rác công cộng chỉ cách tôi ba bước gần. Bao nilon màu đen nằm nghiêng trong góc thùng rác rũ ra ngoài, có bọt nước rất nhỏ ở phần miệng không được cột chặt.

Dòng chảy uốn lượn lộp bộp, lộp bộp đập lên nền xi măng, phát ra tiếng vang mỏng manh mà nặng nề. Mùi tanh thoang thoảng báo hiệu cho tôi biết bên trong là gì, đường cong thân túi khi gió thổi qua càng khẳng định phỏng đoán của tôi là đúng.

“Đi thôi.”

Thái Thái nói: “Đừng để người ta phát hiện ra chúng ta.”

Lòng bàn tay bị bấm rách da, giọng tôi có phần run rẩy trong cơn gió: “Trong túi có hơi nước, hắn... dùng nước sôi.”

Nói ra những lời này sao mà gian nan thế, cổ họng tôi bị thứ cảm xúc xa lạ lấp kín lại, lửa giận khó nén cháy bùng lên trong lòng. Tôi rất muốn tóm lấy cài rìu chữa cháy ở hàng hiên kia rồi phá vỡ cửa nhà Bùi Viên, vọt vào trong túm cổ áo hắn hỏi xem có phải hắn điên rồi không.

Không thể được, tôi không thể làm như vậy. Nếu như tôi có thể bắt tại trận thì còn được, nếu không thì tôi có khác gì tên tâm thần phát bệnh đâu.

Kìm nén cơn giận trong lòng, tôi gọi cơm hộp rồi trả thêm phí cho shipper, hy vọng hắn có thể giúp tôi làm một ít việc: “Đúng vậy, phiền anh giúp tôi nhìn vào trong phòng khi hắn mở cửa ra. Mấy ngày nay tôi đi công tác bên ngoài, nghe bạn bè nói là hắn dẫn phụ nữ về nhà.”

“Làm ơn đi, tôi cho anh thêm hai trăm tệ, anh giúp tôi đi mà.”

Tôi nói chuyện điện thoại vừa sốt ruột vừa bực bội, triển khai hình tượng một người bất lực bị đội nón xanh vô cùng nhuần nhuyễn. Anh shipper không sinh lòng nghi ngờ, đồng ý với yêu cầu của tôi.

Mấy chục phút sau hắn gọi điện tới, nói với tôi là trong phòng không có gì hết: “Trong phòng hắn không có dấu hiệu của người khác, ít nhất thì phòng khách bên ngoài không có. Bạn trai cô khá tốt đấy, biết làm việc nhà còn nấu được cơm, vừa mở cửa tôi đã thấy hắn mặc tạp dề, tay thì cầm thìa.”

“Tôi nói này cô gái trẻ, cô đừng có tin lời bạn bè, ai mà biết...” Anh Shipper tận tình khuyên nhủ tôi qua điện thoại.

Tôi cau mày, cầm điện thoại đứng trong gió, tâm tư rét lạnh vì Bùi Viên quá cẩn trọng. Tuy hắn ở nơi hẻo lánh nhưng không phải nơi không người sinh sống, nếu hắn tạo ra tiếng động thì không lý nào hàng xóm không gõ cửa dò hỏi vài tiếng.

Vừa rồi anh shipper nói hắn quét tước vệ sinh nhà cửa, còn mặc cả tạp dề cầm thìa nấu canh... nghĩa là hắn đang xử lý nạn nhân ở nhà.

“Nhà ở không phải hiện trường đầu tiên.” Tôi lẩm bẩm: “Ít nhất thì hắn không trực tiếp gây án ở nhà. Hắn chỉ xử lý sạch sẽ động vật đã chết ở nhà thôi. Hắn còn có chỗ khác, một nơi có làm gì cũng không có ai nghi ngờ.”

Ánh mắt tôi nhắm vào bên ngoài khu dân cư, nơi đó có chợ bán thức ăn về đêm vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5698 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5235 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4972 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4555 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4479 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4388 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter