Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trọng Sinh Chi Tra Thụ

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trọng Sinh Chi Tra Thụ
  3. Chương : 5

Chương : 5

Cổ chân Bạch Bân bị sưng to nhìn vô cùng nghiêm trọng, may mắn không thương đến xương cốt. Bệnh viện tỏ ra rất coi trọng chuyện này, đặt cậu nhóc nằm trên giường bệnh đẩy tới đẩy lui, từ đâu lôi ra một đám bác sĩ sờ nắn thảo luận về cái chân một lúc lâu, xong xuôi mới băng bó lại rồi đưa về an dưỡng, còn cố tình cấp thêm một cái xe lăn để Bạch Bân sinh hoạt được thuận tiện.

Có mấy người đến thăm Bạch Bân đang đứng chờ ở cửa, bao gồm cả trẻ con. Một cô bé mặc váy len móc xinh xắn – chính là Bạch Lộ ngóng chờ Bạch Bân đang chậm rãi đi đến. Từ xa nhìn thấy Bạch Bân, nhóc đã vặn vẹo người giãy khỏi lồng ngực bố mình, nhảy xuống chạy về phía Bạch Bân: “Anh ơi, anh!”

Đinh Hạo đang lững thững đi sau xe lăn của Bạch Bân, liên tục lắc đầu càm ràm: “Tôi bảo, chân chỉ bị thương nhẹ thì không cần chụp chiếu nhiều như vậy, tia laser tia X quang gì gì đó đều có phóng xạ, phóng xạ có biết không? Chính là… Dù sao thì chính là làm hại đến phát triển, làm biến dị tế bào, không phải thứ tốt lành gì đâu.”

Cô nhóc Bạch Lộ một đường chạy tới thấy vậy liền lập tức không vui, anh của nhóc bị thương ở chân như thế tại sao lại không thể chụp, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên: “Bạn là đồ thiếu đạo đức!”

Bạn… Bạn mới thiếu đạo đức! Đinh Hạo một ngụm khí nghẹn trong cổ họng, đây là tri thức tiên tiến, tri thức tiên tiến có hiểu không! Đồ nhóc con thiển cận còn dám nói cậu! Được rồi, cậu không nói chuyện với trẻ con, thiếu văn hóa thật đáng sợ!

Cậu đương nhiên đã đánh giá thấp trình độ độc mồm độc miệng của nhóc Bạch Lộ. Cô bé bám vào một bên xe lăn nhỏ của Bạch Bân, quay về phía Đinh Hạo cười cười, vỗ tay nói: “Bạn yên tâm đi, nếu chân của bạn bị gãy, tôi nhất định sẽ không đem bạn tới bệnh viện cho bác sĩ chiếu chụp cái gì gì đó làm bạn biến dị đâu, vậy được chưa?”

Đinh Hạo hít một ngụm khí lạnh, nhóc con chết tiệt kia cũng quá ác độc rồi! Bạch Lộ nhăn mặt, hừ một tiếng không thèm để ý đến cậu nữa. Đinh Hạo cúi đầu im lặng, trong lòng nghẹn ngào rơi lệ, đời trước mắt cậu bị mù hay sao mà lại thấy Bạch Lộ dịu dàng đáng mến?!

Bạch Bân chợt quay sang vỗ vỗ Đinh Hạo: “Nếu Hạo Hạo bị thương, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em”.

Bạch Lộ mất hứng, ôm chầm lấy cánh tay anh nhóc: “Anh, anh bỏ rơi em ~”.

Bạch Bân nhìn Bạch Lộ cười cười không nói lời nào. Đinh Hạo trong lòng vui sướng, nhăn mặt lè lưỡi về phía Bạch Lộ, chính là bỏ rơi mi! Ha ha, anh trai của mi từ đầu đã không muốn mi rồi! Quên đi, niệm tình năm đó mi rớt vài giọt nước mắt bên thi thể ta khi chết, tha thứ đấy!

Bạch Lộ thật ra là một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng lại ôm ấp tình cảm ngưỡng mộ gần như sùng bái với anh họ Bạch Bân, nên nhìn Đinh Hạo kiểu gì cũng không thấy vừa mắt, có thể so sánh với Hợp chủng quốc Hoa Kì gặp Cộng hòa liên bang Nga. Đinh Hạo dù làm chuyện gì nàng cũng có thể bới lông tìm vết, hoàn toàn không có tiếng nói chung.

Đinh Hạo đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Bạch Lộ, hơn thế nữa, khi phát hiện ra anh trai mình nằm ngủ cùng giường với thằng nhóc này, cô bé rõ ràng đã chịu đả kích không nhỏ, nằm lăn ra ăn vạ: “Con không về! Con không về! Con muốn ngủ cùng giường với anh cơ!”

Mẹ Bạch Lộ tức giận muốn giơ tay đánh, đứa nhỏ này bình thường đều ngoan ngoãn, tại sao lại tự dưng quấy phá thành thế này? Ba Bạch Lộ là người cưng con gái như mạng, liền vội ôm lấy Bạch Lộ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Cục cưng về nhà với ba nhé ~ tối nay ngủ cùng với ba, ngoan, nghe lời!”

Bạch Lộ nước mắt lưng tròng nhìn anh trai nàng da diết, lại đảo mắt liếc sang Đinh Hạo ngồi cạnh anh trai đang hướng nàng nhe răng cười hớn hở, lập tức nín khóc bày ra vẻ mặt hung ác, nắm tay nhỏ hướng Đinh Hạo quơ quơ, bạn chờ đấy cho tôi!

Bạch Bân đi đứng không thuận tiện nên không tiễn nhà Bạch Lộ. Đinh Hạo ra vẻ chủ nhà nhiệt tình đưa bọn họ ra ngoài, cuối cùng còn vẫy vẫy tay chào tạm biệt: “Chú dì đi đường cẩn thận ạ!”

Bạch Lộ đương nhiên là lườm cậu, còn hừ một tiếng. Ba mẹ Bạch Lộ thì khác, cảm thấy cậu bé này ngoan ngoãn lễ phép, ấn tượng không tồi, cười nói hẹn gặp lại.

Đinh Hạo vừa định nhấc chân quay về phòng thì chợt nhớ ra mình cần phải mua đồ, sờ sờ túi quần, may mắn vẫn còn hai tờ tiền Bạch Bân vừa đưa cho. Đinh Hạo đắn đo một hồi, cuối cùng kiên quyết chạy đến tiệm tạp hóa cổng bệnh viện, dứt khoát hô: “Dì ơi, con muốn mua hai quyển sổ bìa cứng, loại nào dùng bền bền chút nhé dì!”

Lúc Đinh Hạo cầm sổ trở về, Bạch Bân đang ngồi trên giường học bài, thấy cậu đã trở lại liền hỏi: “Sao em đi lâu vậy?”

“Tôi đi mua sổ!” Đinh Hạo ôm sổ bò lên giường, tìm chỗ cạnh Bạch Bân ngồi xuống. Không có cách nào khác, trên giường tuy rộng những chỉ có một chiếc bàn gấp nhỏ, cậu đường đường chính chính dọn riêng một góc trên bàn cho mình đủ dùng. Bạch Bân đang cầm trong tay bút mực khắc hoa văn làm bài tập trên lớp, thấy Đinh Hạo cũng lôi từ đâu ra một cái bút mực, mở sổ ra vẻ chuẩn bị viết, liền tò mò hỏi: “Em biết viết chữ à?”

Biết viết kỳ lạ đến vậy ư! Bạch Bân anh viết được chữ thì người khác không thể à? Đinh Hạo nghiêm túc phất phất tay: “Biến đi, biến đi! Tôi đang làm chuyện nghiêm túc!” Bàn tay bé xíu của Đinh Hạo cầm lấy bút mực cố gắng viết xuống cuốn nhật ký đầu tiên trong đời mình.

Bạch Bân ở bên cạnh nhìn nhìn một hồi liền nhíu mày: “Em vừa viết Lý Thịnh Đông, có phải là đứa bảo bọn trẻ con đẩy chúng ta xuống nước đúng không?”

Đinh Hạo cười vui vẻ: “Chính nó. Chúng ta phải nhớ kỹ, nhớ thật lâu, đến lúc lớn lên cũng không thể buông tha. Thằng nhóc này chính là người xấu!”

Bạch Bân xoa xoa tóc Đinh Hạo rồi gật đầu, nở nụ cười, lại tiếp tục ngồi nhìn Đinh Hạo xiêu xiêu vẹo vẹo viết thật cẩn thận tên mình lên bìa, hỏi: “Em ghi lại tên nó để làm gì?”

Đinh Hạo hà hơi thổi thổi giấy cho khô bớt mực, nghe hỏi vậy liền nhíu mày: “Tôi sợ bị quên mất! Ghi rõ vào sổ sẽ nhớ thật kỹ, ông đây sớm hay muộn cũng báo thù!” Đinh Hạo thấy chữ đã ráo mực, bèn lấy bút bắt đầu viết: “Ngày X tháng X năm X, Bạch Lộ khóc lóc nức nở tại bệnh viện, có một đống người vây quanh, bị mẹ của nó tát cho một cái…”

Bạch Bân nghiêm trang sửa lại: “Dì không đánh em ấy, chỉ vung tay lên hù dọa một chút thôi.”

Đinh Hạo liếc mắt xem thường: “Biết vậy, nhưng mà viết thế không vui, tôi muốn viết thật thảm thiết để về sau Bạch Lộ phải khóc lóc cầu xin tôi hủy bỏ cuốn sổ, vậy mới hay.”

Bạch Bân suy nghĩ một hồi, lại đề xuất ý kiến: “Em viết như vậy, nếu Bạch Lộ nhìn thấy sẽ biết ngay, rồi trực tiếp trả đũa, hay là em dùng biệt danh đi, có thể dùng “một hàng cò trắng bay lên trời” thay cho chữ “lộ”, được không?”

Đinh Hạo nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý, liền lập tức cầm bút sửa. Vừa viết một chốc thì dừng lại, vò đầu bứt tai nghẹn đỏ cả mặt. Bạch Bân hỏi cậu: “Em làm sao vậy?”

“Cái kia… chữ “lộ” viết như thế nào?” Đinh Hạo vô cùng xấu hổ, cậu thế nhưng thê thảm đến mức phải hỏi chữ một đứa học sinh tiểu học, thật con mẹ nó dọa người. Tất cả là do thời đại máy tính chết tiệt, công nghệ điện tử chết tiệt! Cậu năm nó đã quen trực tiếp đánh chữ, thật sự là lâu rồi đến mức chữ “lộ” cũng không biết viết!

Bạch Bân vẻ mặt hiểu rõ, tỉ mỉ nắm tay Đinh Hạo dạy cậu viết từng nét một, xong còn mỉm cười khích lệ: “Hạo Hạo mới còn nhỏ đã biết nhiều chữ như vậy là giỏi lắm rồi, là anh không đúng, chữ “lộ” này đến lúc lên tiểu học mới được học”

Đinh Hạo bị lời nói của Bạch Bân đả kích sâu sắc, nói như thế là coi cậu còn không bằng đứa học sinh tiểu học sao… Đinh Hạo khóe miệng giật giật, tinh thần sa sút, lại nghe Bạch Bân bên cạnh ‘khụ’ một tiếng: “Nhưng mà, chữ của em hơi xấu”.

Bạch Bân anh được lắm! Chữ này theo ông đây hai mươi mấy năm trời xấu chỗ nào!! Đinh Hạo sinh lòng oán hận, quay đầu xông đến một ngụm cắn chặt tay Bạch Bân. Ông đây liều mạng với anh!! Đinh Tiểu Hạo yên lặng rơi lệ trong lòng, Bạch Bân anh bắt nạt người quá đáng!!!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5842 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5337 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5064 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4652 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4585 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4571 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter