Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng
  3. Chương 54: 54: Chạm Một Cái Là Chú Nhỏ Vỡ Tan

Chương 54: 54: Chạm Một Cái Là Chú Nhỏ Vỡ Tan

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hà cũng không tin lắm, dù sao đôi mắt của anh nhiều năm rồi đều không tăng độ, không có lý do gì mà đột nhiên lại tăng cả.

Có lẽ chỉ là do đôi mắt quá mệt mỏi?

"Làm sao vậy?" Tạ Hành Dữ hỏi "Mắt không thoải mái sao?"

"Không sao." Tạ Hà lại đeo kính lên "Về nhà thôi."

Tạ Hành Dữ vẫn chưa yên tâm, hỏi thêm mấy câu, Tạ Hà không còn cách nào khác đành phải nói: "Về nhà đổi kính trước đã."

Khi cả hai từ đồn cảnh sát về đến nhà, Tạ Hà đã khá mệt mỏi.

Bởi vì trán bị đập nên không chỉ riêng đầu anh choáng váng mà miệng vết thương cũng ẩn ẩn đau khiến anh chỉ muốn nằm xuống ngủ.

Vừa vào nhà, lão Tần đưa chiếc kính có gọng đã được đổi, nhìn băng trên trán, quan tâm hỏi: "Cậu hai không sao chứ?"

"Không sao." Tạ Hà ngoài miệng nói không sao nhưng sắc mặt tái nhợt lại như không giống vẻ không sao.

Anh quay lại phòng ngủ, thay kính.

Nhưng không biết do tâm lý hay nguyên nhân gì khác, sau khi thay kính thị lực của anh thực sự trở nên rõ ràng hơn một ít.

Không lẽ hai cặp kính có số độ khác nhau?

Tạ Hà không nhớ rõ, cặp kính không thấy rõ là cặp đeo vào hai năm trước, có lẽ thật sự có khác biệt.

Thể lực suy kiệt nghiêm trọng cũng khiến anh mất sức quan tâm đến việc cặp kính, anh mềm nhũn ngã xuống giường.

"Cơ thể chú nhỏ thật sự quá yếu đuối." Tạ Hành Dữ thở dài, đặt hai chân rũ xuống bên giường lên, giúp anh đắp chăn cẩn thận "Mệt thì ngủ một lát đi."

Tạ Hà không còn sức để nói chuyện nữa, chỉ mơ hồ đáp một tiếng "Ừm" không rõ.

Toàn thân anh cảm thấy mệt mỏi khó giải thích, sự mệt mỏi này không chỉ đến từ thể xác mà còn từ tinh thần.

Phạm Kiệt thật sự ghi hận nguyên chủ vì chuyện nhận nuôi.

Trong mắt gã, được Tạ Tu Quân nhận nuôi là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.

Có thể có được một cuộc sống tốt đẹp, thoát khỏi trại trẻ mồ côi rách nát kia, đây là điều gã hy vọng cả đời và không thể có được.

Mà "Tạ Hà" lại có được, cho nên gã cho rằng "Tạ Hà" chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng sự thật thì sao?

Nguyên chủ sống ở nhà họ Tạ một chút không tốt.

Hai mươi năm viết nhật ký chỉ thấy hắn đau khổ và giãy giụa.

Nếu đưa nhật ký đến trước mặt Phạm Kiệt, gã nhất định sẽ cảm thấy thật vô lý và nực cười.

Niềm vui và nỗi buồn của con người không tương thông.

Những thứ "hạnh phúc" ấy áp đặt lên nguyên chủ mới là gông cùm thực sự khiến hắn thống khổ.

Có điều, anh dường như không cần phải phí hoài tình cảm của mình cho một kẻ hiếp dâm đáng khinh.

Anh chỉ thay nguyên chủ cảm thấy không đáng giá, bị một người nhắm đến vì loại lý do hoang đường này.

Một cảm giác bất lực sâu thẳm dâng lên từ đáy lòng Tạ Hà.

Loại cảm giác này tựa như không chỉ đến từ anh, mà là phản ứng bản năng của thân thể này.

Mặc dù biết nguyên chủ sẽ không trở về, nhưng anh có lại có một loại ảo tưởng kỳ quá như vậy.

Anh hy vọng hắn có thể sống tốt hơn ở một thế giới khác.

Ý thức dần dần mờ mịt, chẳng mấy chốc anh đã chìm vào giấc ngủ.

Tạ Hành Dữ vẫn luôn ngồi bên cạnh giường vì thoạt nhìn tình trạng của Tạ Hà không được tốt lắm.

Cậu không dám rời đi quá xa, càng không dám đến trường học.

Những lớp học hôm nay lại bị bỏ qua, một tiết cũng không học.

Cậu nhìn chăm chú vào người trên giường, ngồi cho đến khi đối phương ngủ say.

Sau đó vươn tay giúp anh tháo kính trên sống mũi xuống, muốn anh được ngủ thoải mái.

Đột nhiên cậu thấy một thứ gì đó ẩm ướt từ khóe mắt của anh rơi ra.

...Chú nhỏ khóc?

Tạ Hành Dữ sửng sốt một chút, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt kia, nhỏ giọng nói: "Tạ Hà?"

Không có trả lời.

Cậu không biết Tạ Hà đã mơ thấy gì trong lúc ngủ mà lại khóc.

Bởi vì giọt nước mắt này, lo lắng của cậu càng ngày càng tăng, lông mày nhăn lại.

Vì chuyện của Phạm Kiệt đả kích quá lớn sao?

Vẫn lo lắng cho Hạ Tử Hân?

Hay là...!Những gì cậu nói ở bệnh viện quá nặng lời?

Cún nhỏ Tạ hiếm khi nghi ngờ lời nói và việc làm của mình.

Cậu mím môi, nhớ lại nhật ký, sau đó nhớ lại lời của Khương Hoài "Không chắc về sau còn có thể tái phạm hay không", trong lòng nhói một phát.

Có lẽ tình trạng tinh thần của người chú nhỏ còn mỏng manh hơn cậu nghĩ, cậu phải cẩn thận hơn trong thời gian tới mới được.

*

Tạ Hà không biết rằng mình đã rơi nước mắt trong giấc mơ, cũng không biết điều này khiến cho Tạ Hành Dữ sinh ra liên tưởng lệch khỏi quỹ đạo.

Anh càng không biết, vì một giọt nước mắt mà hình tượng của mình trong cảm nhận của đối phương đã từ "Thủy tinh dễ vỡ" thành "Thủy tinh vừa chạm vào là vỡ tan".

Khi anh tỉnh dậy thì đã là buổi tối, qua thời gian ăn tối.

Tạ Hành Dữ nói: "Nhìn chú nhỏ ngủ say như vậy nên con không nỡ gọi chú nhỏ dậy."

Tạ Hà biết nhất định là nguyên nhân này, cũng không nói gì.

Anh vội vàng dậy ăn cơm tối, thấy thời gian cũng đã muộn nên lại ngủ tiếp.

Chấn động não quả thật không trở ngại.

Anh ngủ một giấc đã không còn thấy choáng váng, nhưng muốn anh tiếp tục ngủ thì có hơi không ngủ được.

Anh cầm cốc giữ nhiệt đến máy lọc nước lấy nước, chuẩn bị cho lát nữa đọc sách.

Máy lọc nước trong phòng ngủ của anh vốn là một cái nhỏ, vừa vặn đặt trên tủ trong góc, bản thân anh cảm thấy như vậy là đủ.

Nhưng lần trước Tạ Hành Dữ muốn lấy nước giúp anh uống thuốc nhưng cuối cùng lúng túng vì hết nước.

Nên trong lúc anh nằm viện vì viêm phổi thì cậu đã thay cho anh.

Mặc dù cún nhỏ Tạ thay đổi trang thiết bị trong phòng mà không có sự đồng ý của anh nhưng quả thực cái này tiện hơn nên anh cũng không truy cứu —— Tên nhóc này còn kê thêm một cái kệ bên cạnh máy lọc nước có đặt một đống lọ trong suốt đựng trà, hoa cúc, và...!câu kỷ mà lần trước cậu đưa.

Đã lâu rồi thầy Tạ không ngâm câu kỷ để uống.

Giờ chợt nhìn thấy nó nên mở lọ lấy vài quả, định bỏ vào cốc thủy tinh.

Nhưng không hiểu sao, đột nhiên anh cảm thấy tầm nhìn bị mờ, kèm theo một tia chớp nhoáng vụt qua khiến anh không thể nhìn thấy những gì trước mặt.

Ngón tay anh vô tình chạm vào miệng cốc, cốc nghiêng và rơi ra khỏi mép bàn.

"Choang" một tiếng vỡ nát.

...Thôi xong.

Cốc thủy tinh chất lượng đến đâu cũng không thể bảo đảm rơi từ trên cao xuống như vậy mà không vỡ.

Tạ Hà lùi về phía sau một bước, vì đột nhiên làm vỡ chiếc cốc mà đứng tại chỗ sững sờ.

Mỗi lần làm vỡ cốc đều sẽ kéo theo một ít chuyện không tốt xảy ra.

Việc này làm anh liên tưởng đến mắt anh mờ đi có lẽ không phải do mệt mỏi.

Trước kia không phải anh chưa từng có triệu chứng như vậy.

Nhưng trực giác nói cho anh biết, tình huống hôm nay không giống.

Tạ Hành Dữ nghe được tiếng động đồ vật bị đập vỡ liền vội vàng chạy đến.

Nhìn thấy thủy tinh dưới đất, tim cậu nhảy dựng lên: "Sao lại không cẩn thận như vậy? Chú nhanh dịch ra, không bị thương chứ?"

Tạ Hà bị cậu kéo sang một bên, tránh xa đống thủy tinh vỡ vụn kia.

Anh bỗng mở miệng: "Tạ Hành Dữ."

Tạ Hành Dữ đang định nhặt mảnh vỡ, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

"Có khả năng tôi phải đến bệnh viện một chuyến rồi."

Tạ Hành Dữ phút chốc ngừng thở, nhanh chóng tìm kiếm xem có vết thương trên đùi và trên chân anh hay không: "Vậy nên chú vẫn bị thương rồi? Thương ở chỗ nào rồi?"

"Không phải." Tạ Hà gỡ kính xuống, ánh sáng loang láng không ngừng chiếu vào, che khuất gương mặt đối phương "Mắt hình như có chút vấn đề."

Những lời này của anh so với "Bị mảnh vỡ làm thương" còn có lực sát thương hơn.

Tạ Hành Dữ sững người tại chỗ một lúc rồi đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay anh, kéo anh ra ngoài phòng ngủ.

"Cậu chậm một chút." Tạ Hà nói "Đã muộn thế này rồi còn có bác sĩ trực ban ở bệnh viện sao?"

"Không có cũng phải có." Tạ Hành Dữ đưa quần áo cho anh "Mau thay đi."

Cậu vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Khương Hoài.

Khương Hoài đang ăn bữa tối ở bên ngoài.

Điện thoại vang lên, hắn nhận được cuộc gọi của Tạ Hành Dữ thì biết chắc Tạ Hà có vấn đề, hỏi thẳng: "Sao? Phát sốt hay đầu choáng váng buồn nôn?"

"Nghiêm trọng hơn." Tạ Hành Dữ nói "Bây giờ bệnh viện có bác sĩ khoa mắt trực ban không?"

"Khoa mắt?" Khương Hoài im lặng một lúc "Không phải...!À đúng rồi, khoa mắt có khoa cấp cứu —— Vậy đi, các cậu đến bệnh viện rồi tôi đưa các cậu đến đó."

Tạ Hành Dữ tắt máy, Tạ Hà đã thay xong quần áo.

Hai người không nói lời nào lên xe.

Thầy Tạ vô cùng phiền muộn vì trong một ngày mà phải vào bệnh viện hai lần.

Như thể từ sau khi xuyên sách tới đây, bệnh nhỏ hay lớn gì anh đều đã gặp phải.

Tần suất vào viện còn nhiều hơn trước khi anh xuyên sách nữa.

Dọc đường đi anh không nói lời nào, bị ánh sáng loang loáng liện tục trước mắt làm có chút buồn bực.

Anh vừa xuống xe thì nhìn thấy Khương Hoài đang đứng ở cửa bệnh viện —— Người này có lẽ mới chạy từ quán ăn đêm vềm trên người còn có mùi đồ nướng BBQ.

Khương Hoài nhìn anh, rồi lại nhìn Tạ Hành Dữ sắc mặt khó coi.

Hắn không ngoan không nói gì, chỉ nói: "Bên này."

Hắn dẫn hai người lên phòng khám khoa mắt, gõ cửa phòng bệnh: "Tiểu Trương, đến kiểm tra cho cậu ấy."

"Đến đây, ngồi đi." Bác sĩ Trương đưa tay mời, liếc mắt nhìn thấy băng vải trên tránh anh và vết thương trên sống mũi bị mặt kính chạm vào "Chuyện gì xảy ra vậy, thương đến mắt rồi sao?"

Tạ Hà: "Không thương đến mắt nhưng tự nhiên tôi thấy mọi thứ mờ đi."

Khương Hoài đưa cho bác sĩ Trương một xấp hồ sơ bệnh án: "Đây là hồ sơ bệnh án chấn thương mắt năm bốn tuổi, phiếu đo thị lực trước đây, và hồ sơ bệnh án hôm nay." .

||||| Truyện đề cử: |||||

"Được, giao cho tôi đi."

Bác sĩ Trương gọi Tạ Hà vào phòng để kiểm tra.

Tạ Hành Dữ và Khương Hoài chờ ở bên ngoài.

Khương Hoài có chút sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt đặc biệt u ám của cún nhỏ Tạ, vội an ủi: "Chắc hẳn không có chuyện gì lớn đâu, thả lỏng đi."

Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tốt chờ đối phương nói "Nếu chú nhỏ xảy ra chuyện gì thì chú đừng làm chức bác sĩ riêng này nữa".

Nhưng Tạ Hành Dữ lại không nói gì, chỉ đứng ở đó, đường sống lưng vô cùng căng thẳng.

Cậu càng không nói lời trách cứ, Khương Hoài càng lo lắng, cứ như thể mình mới là bệnh nhân chờ khám vậy.

Không biết có chuyện gì xảy ra, hôm nay cảm giác áp bách trên người Tạ Hành Dữ đặc biệt mạnh mẽ.

Bắt đầu từ buổi sáng khi Tạ Hà ngất được đưa vào bệnh viện.

Lúc rời khỏi bệnh viện đã hơi dịu đi, hắn tưởng là đã qua rồi.

Ai ngờ đến buổi tối, vì đôi mắt có vấn đề mà nó tăng rất mạnh.

Khương Hoài thực sự có hơi hoảng loạn.

Sợ nếu thật sự kiểm tra có vấn đề gì, hắn bị sa thải là chuyện nhỏ.

Nhưng thân thể cậu hai Tạ yếu đi rất nhiều, vừa mới bị thương, nếu có vấn đề nghiêm trọng về mắt cần phải phẫu thuật, anh có thể chịu đựng được không?

Hắn đang suy nghĩ thì thấy bác sĩ Trương đi ra, vội mở miệng hỏi, bác sĩ Trương nhanh chóng nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội.

Phải kiểm tra đáy mắt, sẽ mất một lúc để đồng tử giãn ra.

Mấy người ngồi trước một lát đã."

Khương Hoài đành câm miệng, đồng thời túm lấy Tạ Hành Dữ đang đứng bất động ra khỏi phòng khám, an ủi lần nữa: "Không sao đâu, đều là kiểm tra bình thường, chờ thêm một lát là được rồi."

Tạ Hành Dữ rũ mắt, vẫn không nói lời nào.

"...Cậu có thể nói gì đó đi được không." Khương Hoài hoảng sợ bởi sự im lặng của cậu, cuối cùng không nhịn được "Cậu còn như vậy sẽ dọa tôi ra luôn bệnh tim mất."

"Có phải do bị thương hôm nay dẫn đến không." Tạ Hành Dữ cuối cùng cũng mở miệng "Mắt chú ấy nhiều năm nay vẫn luôn ổn định.

Gần đây cũng không dùng mắt quá độ, không có khả năng tự nhiên thị lực giảm xuống được."

"Cái này...!Tôi cũng không nói được." Giọng điệu Khương Hoài hơi nhỏ "Có điều, bất luận là phải hay không thì cậu cũng bình tĩnh lại một chút.

Dù sao cậu cũng không thể chạy đến trại tạm giam đánh người ta thêm nữa, cậu..."

Hắn nói được một nửa đột nhiên không nói nữa, nhìn đến bàn tay nắm chặt lại của Tạ Hành Dữ.

Mu bàn tay và cánh tay nổi gân xanh lên, vì dùng sức quá mức nên thậm chí cơ thể còn khẽ run lên.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Hoài: Tôi sợ quá, ai tới cứu tôi đi.

Sâm: Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2021 rồiiiiiii.

Tui chúc mọi ngừi năm mới vui vẻ hạnh phúc nháaaaaaaa iu iu

Hết chương 54.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5682 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5223 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4963 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4544 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4471 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4367 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter