Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Vãn Vãn Bất Thính Thanh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Vãn Vãn Bất Thính Thanh
  3. Chương 3

Chương 3

Tô Hoán không thường xuyên vội vàng đến thăm ta như trước.

Trong lòng ta biết ta đang được hắn kéo ra khỏi vực sâu đen tối.

Tuy ta là một người nửa câm, hai chân vẫn chưa khỏi nhiều lắm, nhưng ta quyết định làm vài thứ, để làm quà tặng cho Tô Hoán.

Bánh ngọt lễ chế trong cung công chúa, hẳn là hắn chưa từng ăn.

Trong cung Vô Ưu có một phòng bếp nhỏ. Ta đích thân chọn nguyên liệu nấu ăn, bảo hạ nhân lùi xa một chút, không được nhìn lén. Ta dựa theo thực đơn, từng bước nhào bột mì, sau đó thật cẩn thận đốt rơm củi.

Ánh lửa nóng bỏng chợp chờn, ta luống cuống tay chân ném một chút cỏ khô vào, lại không khống chế được số lượng, lửa trong bến bỗng bùng lên mấy trượng.

Hồi ức kinh khủng xông lên não.

Ta sợ hãi đẩy xe, rõ ràng lửa không cháy đến chỗ ta, nhưng ta vẫn sợ lùi vào góc nhà.

Bọn hạ nhân như ong vỡ tổ muốn xông vào.

Từ cửa có một người mặc đồ trắng chạy đến gần, trên gương mặt vẫn luôn ấm áp lạnh nhạt của hắn hiện lên biểu cảm gần như sụp đổ.

Ta che lỗ tai la lớn, ngước mắt lên chỉ thấy hắn kinh hoàng đẩy hạ nhân ra, thân thể run rẩy quỳ gối trước người ta.

Nỗi sợ hãi hiện lên trong đôi mắt kia, ta nhìn thấy rất rõ ràng.

Ta không hét nữa.

Trong đôi mắt đen của Tô Hoán hiện lên một tầng nước nhàn nhạt, hắn từ từ bình tĩnh trở lại, trầm mặt ôm chặt ta.

Hắn nói ở bên tai ta, chậm rãi: "Vãn Vãn không nghe lời."

Trong bếp, ánh lửa vẫn đang cháy, nhưng mà căn bếp nhỏ như vậy nhanh chóng được hạ nhân dập tắt.

Tô Hoán ôm ngang ta lên, ẵm ta ra xa phòng bếp nhỏ, tìm được giường an toàn mới buông ta xuống.

Ta nắm chặt vạt áo của hắn, thở dốc, nước mắt lẳng lặng chảy từ khóe mắt xuống.

Hắn khom người, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt của ta, dịu dàng như là đang đối xử với một báu vật hiếm thấy.

"Vãn Vãn, đừng khóc."

Lòng của ta bỗng sụp đổ.

Ta biết giây phút này, ta đã gục trước sự dịu dàng này.

Sự dịu dàng khiến người ta cam tâm tình nguyện cúi đầu đầu hàng.

Phụ hoàng vội vàng đến hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.

Bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ bẩm báo chuyện này, phụ hoàng nghe xong hoảng sợ, liên tục cảm ơn Tô Hoán vì đã đến kịp.

Phụ hoàng tặng cho Tô Hoán tạ lễ phong phú, đặc biệt cho phép hắn ngày hôm sau nhận thưởng. Tô Hoán cười cười nói hắn không cần gì cả, chỉ tâm tâm niệm niệm một người.

Phụ hoàng hỏi người nọ là ai.

Tô Hoán âm thầm liếc nhìn ta, lắc đầu nói: "Nàng vẫn chưa đồng ý."

Đợi phụ hoàng đi rồi, Tô Hoán ra hiệu cho người lui xuống, cười nói với ta: "Không biết là người mà ta luôn tâm tâm niệm niệm này, nguyện lấy thân báo đáp chứ?"

Ta đỏ mặt: "Phụ... hoàng..."

Chuyện này đã được phụ hoàng đồng ý.

Tô Hoán cong cong khóe môi, rũ tầm mắt.

Ngày tiếp theo, tại điện Kim Loan, phụ hoàng trắng trợn khen ngợi hắn, cũng như hỏi hắn muốn ai.

Tô Hoán quỳ xuống trước mặt văn võ bá quan: "Thần, nguyện cùng công chúa cả đời một đôi người."

Cả triều đều im lặng không nói, phụ hoàng cười đến hài lòng: "Niệm Huy, con nguyện để hắn làm phò mã của mình không?"

Ta nhìn Tô Hoán, chạm vào ánh mắt mát lạnh của hắn, trong không khí lặng yên lan tỏa sự kiều diễm. Nhất thời ta lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống của mình.

Ta nghĩ ta có thể cho hắn, hoặc là cho chính ta, một cơ hội.

Vậy nên ta gật đầu.

Nhi thần nguyện ý.

Ngày Tô Hoán cưới ta, từ hoàng cung đến cửa thành, kiệu lớn tám người khiêng, mười dặm trang sức đỏ, cảnh tượng vô cùng rực rỡ.

Ta cố ý năn nỉ phụ hoàng mời Thanh Nguyệt Phường từ Úy Châu đến trợ hứng.

Phường chủ Thanh Nguyệt phường từ xa đến, đích thân hát cho ta.

Ta đứng trước sự tung hô của toàn thành, dắt tay Tô Hoán đi vào phủ công chúa.

Giây cuối cùng khi cổng lớn khép lại, ta quay đầu nhìn về phía gác cao cửa cung, chỉ thấy dì Lan phường chủ đang đứng xa xa nhìn ta.

Bà mặc váy đỏ mà Vãn Vân thích mặc, đeo cây trâm ngọc lan mà Vãn Vân thích, ôm tỳ bà nhẹ nhàng chậm rãi gảy. Trong đôi mắt long lanh như ẩn chứa vạn lời muốn nói.

Vãn Vân do một tay bà dẫn dắt trở thành cái tên đứng đầu bảng. Ta nhìn thấy dì Lan là lại nghĩ đến Vãn Vân kiêu ngạo quật cường kia.

Dì Lan cất giọng hát, thật giống như Vãn Vân đang ở trước mắt tiễn ta xuất giá.

Ta thấy bà mở miệng như muốn nói, lại nhìn cổng lớn khép lại, nhìn phủ đệ đóng cửa.

Tiếng kèn thổi vang, khách đông, thất vọng mất mát dần vơi đi, Tô Trường Sinh cúi đầu bên tai ta, nhẹ nói:

"Nàng cuối cùng cũng là của ta, Vãn Vãn."

Lễ hợp cẩn rượu giao bôi, nến đỏ ngà say.

Đợi sau khi Tô Hoán đuổi hết tân khách bên ngoài đi đã là giờ Tuất.

Hắn tháo khăn đội đầu tân nương của ta, vẻ mặt động tình lưu luyến. Ta căng thẳng nắm lấy óc áo, chỉ thấy vẻ mặt hắn bỗng hoảng sợ, như là ngây dại vậy.

Hắn từ từ dời tầm mắt xuống, nhìn làn váy đỏ thẫm của ta, cười cười: "Vãn Vãn mặc váy đỏ, rất đẹp."

Mặt của ta đỏ lên.

Hắn nghiêng người qua đây, hôn nhẹ lên trán ta, nhẹ nhàng quấn lấy.

Ngón tay móc vào vạt áo ta, khẩy một cái rơi xuống.

Áo ngủ bằng gấm hiện ra.

Lúc áo ngủ hiện ra, động tác của Tô Hoán dừng lại, rũ mắt nói: "Nàng đi lại không tiện, ngày hôm nay chắc nàng đã cực khổ nhiều rồi.”

Ta thật sự mệt chết đi được, nhưng ta lấy can đảm cởi áo ngoài của hắn: "Tô... Hoán."

Hắn đặt ngón tay lên môi ta: "Gọi ta là Trường Sinh."

Ta khó khăn nói: "Trường... Trường Sinh."

Tô Hoán ôm ta vào lòng, ánh nến mông lung che đi tầm mắt hắn, khiến ta lờ mờ không nhìn rõ.

Hắn chậm rãi nói: "Chân nàng vẫn chưa khỏi hẳn, cùng phòng sẽ khó chịu."

Ta kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.

Hắn giơ tay lên tắt nến đỏ, ôm chặt lấy ta, nhắm mắt lại nói: "Nghỉ ngơi đi, Vãn Vãn."

Ta rụt vào trong ngực hắn.

Trường Sinh đúng là một người vô cùng dịu dàng mà.

Ta nhắm mắt lại, không biết là hiện thực hay là một giấc mộng đẹp dễ vỡ, lại mơ màng nhìn thấy trăng trên ngọn liễu, nhìn thấy tài tử giai nhân, nhìn thấy được rung động không thể nào kiềm chế được trong lòng ta, cùng với từng tiếng gọi da diết triền miên tận xương tủy bên tai ta.

"Vãn Vãn."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5729 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5262 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4994 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4574 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4493 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4430 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter