Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Vào Cửa Nhà Giàu

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Vào Cửa Nhà Giàu
  3. Chương 46

Chương 46

Trung lừ mắt nhìn tôi nói:

– Tôi không muốn tiếp tục giao trứng cho ác.

Ý anh là sao? Ừm… từ sáng đến giờ không thấy anh nhắc gì đến việc tôi quay trở lại thành phố A, có phải vì…

– Em nghỉ học ở trường đó đi! Học chỗ khác!

Con người này… ghen tuông đến độ đó sao? Tôi méo xẹo mặt mày nói:

– Làm sao cứ trốn tránh mãi được, lỡ như… ở nơi mới… lại có cây si không mong muốn đeo bám em thì sao?

Trung im lặng, hai mắt chau lại như suy nghĩ, cuối cùng anh nói:

– Tôi sẽ giám sát em.

Nghe vậy tôi bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi nói:

– Em có phải tù binh đâu… chẳng có chút tự do nào cả!

– Em không có tự do, đừng quên điều đó!

Trung lạnh giọng kết luận một câu. Tôi cứng họng không sao phản bác nổi, ấm ức nhưng đành chịu. Tôi đúng là đã quên mất tính cách ép buộc của con người này, quên mất tôi vẫn đang là con nợ của anh. Hừ một tiếng tôi quay lưng lại anh, không thèm nói chuyện. Trung vươn người kéo tôi vào lòng, lưng tôi áp vào ngực anh, nghe anh thì thầm vào tai tôi:

– Còn đau lắm không?

Tôi không còn quá đau đớn nhưng vẫn gật đầu. Sâu trong lòng tôi rất căm lão Toàn nhưng có thế nào lão ta vẫn là cha của anh. Tôi không thể công kích, không thể giãi bày với anh nỗi căm tức lão ta để tăng hiềm khích giữa hai người họ. Vòng tay thêm siết chặt, âm giọng bên tai tôi nhẹ như gió thoảng nhưng lại vững chắc như đồng:

– Bao giờ em khỏe, chúng ta cùng trở lại thành phố A.

Tôi ngỡ ngàng. Trung quyết định cùng tôi đến thành phố A thật sao? Tôi muốn rời xa biệt phủ này càng sớm càng tốt. Tôi căm ghét việc đối diện với những tranh đoạt gia tộc, căm ghét việc hàng ngày phải gặp những con người không ưa tôi và ngược lại. Hơn nữa… kẻ muốn hại Trung vẫn còn lẩn khuất trong ngôi nhà này mà hiện tại thật khó để biết kẻ đó là ai.

Hai mắt sáng rỡ tôi lập tức xoay người lại, hôn chụt vào môi Trung thay lời yêu thương đến anh.

– Anh, anh cũng cần khỏe lại nữa, nơi này không an toàn cho cả hai chúng ta. Không việc gì mình phải ở đây cả!

Trung thở hắt một hơi, nhàn nhạt nói:

– Không đơn giản như em nghĩ.

Tôi gật nhẹ, chưa thực sự hiểu những gì ẩn sâu trong câu nói của anh. Cảm nhận nơi nào đó đang dựng thẳng lên như túp lều dưới hạ thân người đàn ông nằm cạnh nhưng tôi chỉ biết lắc đầu dụi mặt vào ngực người ấy. Lúc này… chưa thích hợp!

Một tuần trôi qua trong cảm giác thế giới này thu bé lại chỉ bằng một căn phòng bốn vách gỗ, bởi tôi không nên ra khỏi nơi này. Ngoài kia, những kẻ muốn hành hạ tôi đang chờ chực. Cơ thể tôi đã ổn định trở lại. Vết thương trên ngực Trung cũng đã khô miệng hoàn toàn, còn lên da non làm anh nhăn nhó khó chịu. Thương anh tôi chỉ biết tìm hiểu những món ăn nên và không nên ăn nhờ Dậu báo nhà bếp làm. Thực lòng tôi muốn tự tay nấu cho Trung ăn nhưng lúc này chưa thể được.

Tối thứ bảy tuần đó, thời điểm thích hợp tôi mím môi chờ đợi, hướng mắt nhìn Trung khi anh từ nhà tắm bước ra. Vết thương của anh đã được mở băng vải để thông thoáng, chắc hẳn sẽ để lại sẹo trên cơ thể anh nhưng với anh có khi lại là chiến tích. Lau khô mái tóc mới cắt ngay ngắn, Trung ngồi xuống giường, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, hàng mày rậm khẽ nhướng. Có phải anh biết tôi muốn nói gì không?

– Anh… ngày mai chúng ta về thành phố A đi! Chuyện đám cưới của mình… giờ không cần thiết đâu anh ạ.

Những gì xảy ra không ai trong biệt phủ này chịu nghe tôi giải thích, dù Trung có nói gì đi chăng nữa. Vốn dĩ bọn họ ghét tôi như hắt nước đổ đi, thế nên chuyện hiểu lầm đó với bọn họ chính là cái cớ vững chắc để bọn họ từ chối tôi.

Trung gật đầu, dường như anh đã tính đến chuyện này.

– Được. Tuy nhiên em cần biết chúng ta không thể tránh việc phải quay trở lại đây.

Tôi hiểu ý của anh. Nơi đây có gia đình của anh, chắc chắn dù có nguy hiểm anh cũng vẫn phải đương đầu. Tò mò về sự trừng phạt của lão Trung mà mẹ anh từng nhắc đến, tôi liền hỏi:

– Anh… việc cha anh trừng phạt anh, là thế nào?

– Cha tôi sẽ không để bất cứ tài sản nào của ông ấy vào tay tôi, một khi tôi trái ý ông ta. Điều này từ nhỏ anh em chúng tôi đã nghe ông ấy tuyên bố.

Không có tài sản? Khi tài sản của lão ta trải khắp mọi nơi, quả thực là một sự trừng phạt đáng sợ cho con cái, nếu như… đứa con đó trông chờ vào tài sản của lão. Nhưng… Trung thì sao?

– Mỗi đứa con của cha tôi đều đã được ông ấy phân định tài sản từ sớm, như người ta nói… tiêu mười đời không hết.

Trung nhếch nhẹ khóe miệng, nói tiếp:

– Em nên biết, hiện tại tôi không có gì cả.

Ràng buộc hay chính xác là ép buộc của lão với con cái y như cái tính cách khốn kiếp của lão. Trái ý là không có gì hết, trong khi lão không hề cho con cái lão bất cứ một cần câu nào, đến việc đi học cũng không. Muốn chửi thề một tiếng, tôi đanh hai mắt lại rồi hướng đôi mắt cảm thông nhìn Trung.

Siết chặt bàn tay lớn ấm áp của Trung tôi ấp úng, ngài ngại nói:

– Vậy… chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng mọi thứ từ đầu anh nhé!

Trung nhìn chăm chú làm tôi ngường ngượng, bất giác nong nóng mặt. Anh phì cười khe khẽ, ngay sau đó đôi mắt sắc đanh lại:

– Tôi liều mạng… không phải để ai đó hưởng.

Ý Trung là… Tôi sững lại, cảm giác như hiểu những gì anh nói. Việc anh chiếm lại khu vực khai thác gỗ rừng Thượng… việc anh nắm trong tay những người dưới trướng làm lão Toàn kinh sợ… có phải vì… Tôi khẽ run lên khi đoán ra những gì Trung làm. Nếu tôi không lầm thì… nơi khai thác gỗ rộng lớn ấy hiện tại đã thuộc quyền kiểm soát của anh chứ không còn là của lão Toàn nữa, dù lão nghĩ anh đã đòi về cho lão. Đáng lắm! Lão ta không làm mà đòi hưởng sao? Mơ đi!

– Nghỉ sớm! Ngày mai chúng ta về thành phố A.

Trung nhẹ giọng đề nghị, vươn tay tắt đèn, không gian chìm trong ánh sáng đèn ngủ màu cam mờ ảo. Tôi gật gật, lòng rộn ràng tôi đặt mình xuống giường. Nghỉ học lâu quá rồi, tôi sợ bị nhà trường đuổi học mất. Việc Trung nói nghỉ nơi tôi đang theo học, tôi sẽ thuyết phục anh thêm.

Cả tuần nay tôi đau nhức khắp người, Trung đều biết điều không “quấy rầy” tôi, chỉ ngoan ngoãn ôm tôi ngủ. Lúc này, cứ nghĩ anh cũng sẽ như vậy, nào ngờ bàn tay lớn chui vào áo ngủ nắn bóp hai quả tròn làm tôi nóng ran mặt mũi. Trung biết tôi đã khỏe rồi, chẳng ngại ngần mà muốn… muốn làm chuyện vợ chồng với tôi! Nhưng vết thương bên sườn của anh… đã cho phép chưa? Tôi không muốn anh vận động quá sức, lỡ như ảnh hưởng đến vết thương sẽ càng lâu khỏi hơn. Chú Tuấn bác sĩ nói phải một tháng anh mới vận động bình thường lại được, thế nên tôi nhắc nhở anh:

– Bác sĩ nói là chưa được đâu, đừng cố!

– Em có biết… thế này còn khó chịu hơn bị đạn bắn không hả?

Trung mơn man thơm tai tôi gặm nhẹ làm tôi nhồn nhột lắc người phản kháng. Tôi chỉ lo cho anh thôi, còn bản thân thì đâu có tiếc gì anh.

– Bác sĩ nói… phải yên một tháng đấy!

– Vậy một tháng nữa hãy về thành phố A nhé!

Trung cố tình lấy lý do này để ép buộc tôi, còn tỏ ý thách thức, con người này đúng là… Tôi cười cười quay lại nhìn đôi mắt lấp lánh của anh giải thích:

– Xe đi êm ru sẽ không ảnh hưởng gì đến vết thương cả… nên em mới dám đề nghị anh chứ! Em… em chỉ lo cho anh thôi, với cả… còn việc học của em, nghỉ lâu quá đâu có được!

Trung không thèm nghe tôi nói, nhất quyết đẩy tôi một lực rồi vùng dậy, chẳng hiểu chiếc quần đen mềm đã bị anh lột ra từ lúc nào làm thằng em khủng bố giương cao trêu ngươi tôi. Đáy mắt có chút mê dại, anh cười cười nhìn khuôn mặt nóng đỏ của tôi nói:

– Tôi thà bị bắn còn hơn phải chờ thêm!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5699 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5235 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4973 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4555 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4479 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4390 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter