Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Vì Đâu Nặng Tình Như Thế
  3. Chương : 28

Chương : 28

Đây là giây phút lúng túng nhất trong cuộc đời tôi, một tên đàn ông bày tỏ tình cảm thắm thiết dành cho tôi, mà tôi lại đang vác cái lồng chứa 5,6 con chó nhỏ, còn chưa tính đến hai vị xem chừng đang bó tay ở kia.

“Mẹ nó anh đừng có đùa dai”. Tôi cắn răng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, nếu không có ai nhìn, đảm bảo tôi đã xông đến cắn chết hắn.

“Không đùa”. Lăng Tiêu cúi đầu ôm chó, trên mặt là biểu cảm bình tĩnh vĩnh viễn không thay đổi, tôi luôn phải hoài nghi chẳng biết hắn có bị đứt dây thần kinh xấu hổ không.

“Ha ha, tài nghệ làm chấn động thiên hạ của Thất ca vẫn là không đổi”. Đinh Bằng vội vàng đến nói chuyện với tôi. “Để tôi mang cái này tiếp cậu”

Đinh Bằng cầm cái lồng đi ra ngoài sân, tôi theo sau.

“Thất ca, à, Lăng Tiêu ấy, cái này, nói sao đây, là người rất tốt, chỉ là…”. Một tay Đinh Bằng cầm cái lồng, một tay gãi đầu, không biết phải diễn đạt như thế nào.

“Ừ”. Tôi buồn bực đi phía sau, cứ ậm ừ như thế.

“Ý tôi là, cậu ấy nói vậy…không phải là…”. Đinh Bằng hẳn là rất hối hận vì mở miệng ra nói mấy câu này, bây giờ không biết cách nào nói tiếp. “Ầy!”

“Không sao cả”. Tôi thấy hơi buồn cười.

“Cậu biết à?”. Rốt cục anh ta không cà lăm nữa.

“Cái gì?”. Tôi không hiểu ý lắm.

“Chính là, thật ra cậu ấy không thích…”. Đinh Bằng kìm chế đến mức mặt đỏ bừng lên.

“À, biết”

“A!”. Đinh Bằng có chút giật mình, quay đầu lại nhìn tôi. “Vậy là hai người…đang cãi nhau? Rồi còn…”

Cái gì! Tôi ngẩng đầu nhìn Đinh Bằng, tôi nhịn không được phải cảm thán, anh ta lấy đâu ra tư duy làm hết hồn người như vậy.

“Cái gì cũng không phải!”. Tôi hung hăng nói.

“À…cậu ấy theo đuổi cậu”

Tôi không lên tiếng, không cách nào lên tiếng. Lăng Tiêu quả là cởi mở, xem ra đến giờ vẫn không giấu giếm bản thân mình, nói lời như vậy với một cô gái đã phải cần dũng khí lắm rồi, thế mà hắn lại thản nhiên nói với một người đàn ông mà mặt không chút biến sắc luôn.

“A a”. Đinh Bằng thấy tôi không lên tiếng, cười khan một cái. “sau này gọi tôi là Đại Bằng được rồi, nếu lúc lên game mà không có Thất ca, cậu có thể tìm tôi, tôi đi cùng với các bạn cậu”

“Ừm, cảm ơn”. Tôi cười cười, Đại Bằng à, thật ra trong lòng tôi kiên quyết gọi anh ta là “anh ngồi xổm”

Tiểu Địch ôm trên tay mấy con chó đi ra, Lăng Tiêu kéo theo cái lồng phía sau cô, thấy Đinh Bằng thì nói. “Còn mấy con nữa, để tôi ôm ra thả lên xe cậu”

Cứ vậy nhét mười bảy, mười tám con chó lên xe, còn có con phải băng bó như gói bánh, con chó nằm trên đùi tôi chẳng hạn, Tiểu Địch đứng bên chiếc xe, phất tay. “Hôm nay không đủ người, em không đi cùng các anh được, cực cho mọi người rồi”

“Nó đang bị lạnh à?”. Tôi cúi đầu nghiên cứu con chó nhỏ, nó cứ run bần bật trên đùi tôi.

“Là hồi hộp, nó không quen gần gũi người như vậy”. Lăng Tiêu đưa tay vuốt lên đầu con chó nhỏ, ánh mắt rất dịu dàng. “Tội nghiệp quá”

Tôi chưa từng thấy Lăng Tiêu dịu dàng như vậy, đột nhiên nhận ra tôi thực sự không hiểu rõ người này, trừ những điều tôi đã thấy, còn có nét mặt thế này nữa, giống như một sát thủ lại đi đóng góp cho trẻ em mồ côi.

Dĩ nhiên so sánh này quá khập khiễng….

Đưa chó đến bệnh viện, sau đó ôm ra, bỏ lại vào lòng, chở về Tam Điền Lý, ôm chó ra hết ba lượt, bị liếm 5 lần, bị túm lấy một lần, tôi cảm thấy đây là một buổi chiều vô cùng phong phú.

“Anh đưa tôi về đi”. Tôi lên xe, đây là lần đầu tiên tôi bảo Lăng Tiêu đưa mình về, quần tôi dính đầy lông chó, còn có mấy dãy nước bọt ánh lên.

“Lần đầu nha”. Lăng Tiêu mỉm cười, xem ra tinh thần rất tốt.

“Thật là phải nhìn anh bằng con mắt khác, mẹ nó quả là giàu lòng yêu thương”. Tôi vỗ quần, một đống bụi bay lên, tôi phải vội vàng mở cửa sổ.

“Bình thường anh rất nhàm chán, không có việc gì làm, lại thích chó, nên mới đến đây”

Tôi nhìn hắn một cái, định nói anh cũng có lúc cảm thấy rất nhàm chán sao. Nhưng nhìn thấy sườn mặt tuyệt đẹp của hắn dưới ánh mặt trời, đột nhiên không muốn lên tiếng. Một hồi lâu sau mới nhớ ra có chuyện phải nói rõ với hắn.

“Lăng Tiêu, sau này anh đừng nói những lời như vậy trước mặt người khác được không, xem như tôi cầu xin anh đi”

“Hả? Đinh Bằng biết mà, có sao đâu?”

“Dẹp đi, anh ta biết anh, anh thì vậy, biết đâu anh ta nghĩ tôi…”. Nghĩ đến nét mặt kia của Đinh Bằng, tôi lập tức nhức não.

“À, anh biết rồi…anh sẽ giải thích với cậu ấy”. Lăng Tiêu liếc mắt nhìn tôi. “Đừng nổi giận, về sau anh không lăn tăn nữa”

“Tôi cũng chẳng hiểu nổi, anh phải nói ra mới được sao”. Tôi là người ăn mềm không ăn cứng, Lăng Tiêu nhỏ nhẹ nói vậy xong, toàn bộ lời mắng chửi tôi chuẩn bị nói ra đều tan biến hết.

“Anh sợ em không biết anh thích em”

“Trời ạ, làm sao tôi không biết được! Tôi có mất trí nhớ cũng không quên được là anh thích tôi, được chưa…”. Lăng Tiêu để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc, thật tình đến giờ tôi chưa từng thấy ánh mắt không thèm quan tâm đến người khác như vậy của hắn.

“Cảm động ghê”. Lăng Tiêu mỉm cười.

Tôi thấy mình nói linh tinh quá, móa! Tôi quay đầu sang mở cửa sổ, tôi phát hiện mình với Lăng Tiêu nói chuyện quá lệch pha, không thể tiếp tục nổi, càng nói càng thấy ngu mà.

“Không phải em không say xe anh sao, còn mở cửa ra à?”

“Lo lái xe đi, để ý làm gì”

“Đưa kẹo mút cho anh”

Tôi từ từ bỏ kẹo mút vào miệng hắn, nhìn hắn vui vẻ ngậm lấy.

“Nếu tôi hút thuốc lá, anh có bị thèm thuốc không?”

“Hả? Có”. Hắn cười.

“Vậy à”. Tôi lấy điếu thuốc ra, châm lửa, rít một hơi, phả khói về phía hắn. “Thế nào?”

“Gợi cảm”. Lăng Tiêu mỉm cười, mở cửa xe xuống.

“Anh biến đi”

Tôi còn định mắng tiếp thì điện thoại của Lăng Tiêu reo lên. Hắn chạy chậm lại, lấy điện thoại ra nhìn, nét mặt thay đổi, đây là biểu cảm mà tôi rất quen thuộc, vốn đã nhìn thấy qua khi ở trên đỉnh núi. Hắn cứ nhìn điện thoại như vậy, không nhận.

“Anh nghe thì nghe đi, không nghe thì lo lái xe”. Tôi nhắc nhở hắn.

Lăng Tiêu tấp xe vào ven đường, dừng lại, nhận điện thoại. Tôi thấy hắn ngừng xe, định bước xuống, chờ hắn nói xong thì lại vào, không gian trong xe nhỏ hẹp, tôi không định nghe lén cuộc nói chuyện của hắn. Vừa mở cửa xe Lăng Tiêu đã túm lấy cánh tay tôi, kéo vào lại trong xe.

“Làm gì đó”. Tôi dùng khẩu hình bảo hắn.

“A lô”. Hắn không để ý đến tôi, nhưng vẫn nắm tay không buông.

“Tôi đang lái xe…hả? Ở với bạn…không phải, anh không biết…”

Không biết bên kia nói cái gì, nhưng Lăng Tiêu nhíu mày lại, tựa đầu vào vô lăng. “Sao mà tôi đi với bạn anh cũng…chờ đã, có ý gì…Tâm Vũ…anh rất…”

Giọng nói của Lăng Tiêu hơi khàn đi, trông có vẻ rất khó chịu. Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, tôi đoán ra ngay ai là người gọi, đảm bảo người gọi điện cho hắn lúc đi lên núi cũng là người này, người trong ảnh. Tôi lui về sau, tựa vào ghế, nhắm mắt lại, tôi không muốn nhìn nét mặt đó của Lăng Tiêu.

Thật ra thì tôi chẳng ấn tượng gì mấy với người trong ảnh kia, ngày đó tôi còn không nhìn kỹ, tôi chỉ kinh ngạc vì Lăng Tiêu mà cũng có dáng vẻ tươi cười sảng khoái như vậy, còn về người bên cạnh, không nhìn kỹ, chỉ thấy lạ là có chút gì đó quen mắt.

“Anh rất không nói đạo lý…”. Lăng Tiêu còn đang nắm tay tôi, còn ra sức nhiều hơn. Tôi muốn rụt tay lại, cứ theo cái đà này, qua ba phút sau đảm bảo tay tôi sẽ rất đau đớn.

“Nè, buông ra”. Tôi dùng giọng rất nhỏ nhẹ mà nói, chỉ vào cánh tay.

Lăng Tiêu nhìn tôi, không làm hành động gì nữa, cũng không buông tay ra, nói cho chính xác thì hắn không nhìn tôi, trong ánh mắt chỉ toàn là nỗi đau.

“Lúc tôi nói thích anh, không phải anh nói là chỉ chơi đùa một chút thôi sao, thế nào mà bây giờ lại thành như vậy!”. Giọng của Lăng Tiêu hơi có chút tức giận, nhưng âm thanh không lớn.

Trong phút chốc tôi như bốc hỏa, đây là cái gì? Trước đây bảo là chơi đùa, nhưng lại gọi điện cho hắn? Còn có vẻ rất ý kiến với Lăng Tiêu?

Lăng Tiêu bị đần sao? Tôi tự hỏi chính mình, làm sao mà có được thể loại người không thể buông bỏ thế này?

“Thật xin lỗi…”. Lăng Tiêu nói.

Tôi nhìn thấy nước mắt ánh lên trong mắt hắn.

Cơn giận của tôi bùng lên, giống như bốc đến tận trời! Từ mặt đất mà bùng lên đột ngột! Giếng phun! Nổ mạnh.

“Mẹ nó anh xin lỗi cái gì hả? Tôi nói không biết bao nhiêu lần rồi, anh là đồ M! Anh có tiền đồ chút xíu được không!”. Tôi đột nhiên quay về phía Lăng Tiêu, rống lên.

Lăng Tiêu sửng sốt, như là bị tôi dọa sợ, cầm điện thoại nhìn tôi, lần này mắt đã có tiêu điểm. Tôi xác nhận là hắn đã nhìn thấy được biểu cảm tức giận và núi lửa phun trào trong tôi rồi, cảm thấy khá là hài lòng.

“Rốt cục anh phải hạ mình làm cái gì! Anh là ai! Anh là hắn sao?”. Tôi vừa hài lòng vừa phừng phừng ý chí chiến đấu, tôi chẳng biết mình có nên nói nhiều như vậy không.

“Đưa điện thoại cho tôi, tên hắn là gì?”. Tôi đưa tay về phía Lăng Tiêu.

“Đỗ Tâm Vũ”. Lăng Tiêu hơi mờ mịt.

Tôi đoạt lấy điện thoại trên tay hắn, . “Đỗ Tâm Vũ, mẹ nó, mi đừng có quá mức”

Đầu dây bên kia không lên tiếng, tôi cảm thấy rất buồn bực, tựa như đang đánh vào không khí, vì vậy tôi mắng tiếp. “Ông nội mi, nói chuyện ngay”

“Cậu là ai?”. Giọng nói trong điện thoại hơi khàn, lộ ra tiếng cười.

Thế mà không giận, người ở đầu dây bên kia không tức giận, cũng không bị tôi át vía, hắn cứ thản nhiên cười! Điều này làm tôi vô cùng căm phẫn, tôi cảm thấy mình lớn đến vậy rồi mà chưa từng gặp đả kích nào như thế.

“Mi quản ta là ai sao?”. Tôi không rống giận nữa, kìm chế giọng nói lại. “Ta cũng éo thèm quản mi là ai, mi hãy nghe cho kỹ đây, sau này đừng có gọi điện cho Lăng Tiêu nữa, kể từ giây phút này về sau, Lăng Tiêu không còn quan hệ gì với mi hết, ảnh không chơi với mi, mi muốn chơi thì đi mà tìm người khác”

Lúc nói những lời này tôi nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, nếu mà hắn dám lấy lại điện thoại, đảm bảo tôi sẽ phang cho hắn một cái bạt tai. Lăng Tiêu không hề động đậy, cứ nhìn tôi như vậy, đôi mắt lóe lên một ánh sáng kỳ quái.

Đầu dây bên kia không nói gì, tôi vô cùng hài lòng. Vừa ngay lúc định cúp điện thoại, bên kia nói cho một câu. “Vậy nếu cậu ta gọi cho tôi thì sao?”

Trong nháy mắt tôi tức sùi bọt mép. “Nếu ảnh dám gọi điện cho mi, ta đây phế ảnh luôn”

Tôi cúp điện thoại, quăng đến cho Lăng Tiêu.

Bầu không khí rất nặng nề, cúp điện thoại xong tôi không nói nữa, cứ ngồi như vậy, Lăng Tiêu cũng không động đậy, điện thoại cứ nằm yên trên người hắn.

Qua mấy phút tôi mới tạm thời bình tĩnh lại, tôi nhìn hắn một cái:

“Anh có ý kiến gì với phương thức xử lý của tôi”

“Không có”. Lăng Tiêu bật cười, nụ cười rất vui vẻ. “Em quá trâu”

“Anh thật không có tiền đồ”

Lăng Tiêu cúi đầu cầm điện thoại bỏ lại trong túi, trầm mặc một hồi rồi nói. “Anh không chủ động gọi cho hắn”

“Sau này cũng không cần gọi, đâu ra người như anh, cứ buồn bực như vậy mà sống”

“Ừ”

“Lăng Tiêu”

“Hả?”

“Chẳng ai là tất cả của một ai, cũng không có ai không sống được nếu không có ai đó, từng ngày trôi qua đi, vết thương sẽ dịu đi dần dần”

Tôi đột nhiên lên giọng triết gia, cảm giác rất có thành tựu. Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn tôi, như thể tôi từ hành tinh khác đến.

“Nhìn tôi làm gì, lời tôi đây nói chính là chân lý”

“Anh không nghĩ là em sẽ nói như vậy”

“Tôi nhịn không nổi, mẹ nó, anh quả là uất ức”

“Cảm ơn”

“Cảm ơn ông nội anh”

Lăng Tiêu lại khởi động xe, giờ tôi mới phát hiện điếu thuốc trên tay tôi cháy nãy giờ, trong xe mù mịt khói.

“Về nhà anh nhớ tắm rửa cho sạch”. Tôi chỉ chỉ làn khói, quăng tàn thuốc ra ngoài.

“Ừm. Tuân lệnh”. Lăng Tiêu mỉm cười.

“Còn chuyện này phải nói rõ”. Tôi lấy một cây kẹo mút trong ngăn kéo ra. “Tôi gào thét với Đỗ Tâm Vũ như vậy, không phải vì tôi có gì đó với anh, chẳng qua không nhịn được”

“Ừ”. Lăng Tiêu dừng một chút. “Dù chỉ là bạn, anh cũng đã rất vui lòng”

“Tôi xem anh là bạn nên mới lo xử lý cái chuyện vớ vẩn này đó”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5704 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5239 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4978 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4557 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4481 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4398 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter