Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
  3. Chương 5: Tên cặn bã

Chương 5: Tên cặn bã

Dưới đất hỗn loạn, mảnh vỡ thủy tinh lộn xộn rải rác đầy đất, phản xạ lại ánh đèn vàng ấm áp trên trần nhà.

Tiếng hoảng hốt xin tha đứt quãng của Bạch Đường vây xung quanh anh, Tưởng Vân Thư há miệng nhưng vẫn không nói được lời nào, từng con chữ kẹt lại trong cổ họng, màu máu tươi dính trên mảnh vụn pha lê khiến đôi mắt anh phát đau.

Cảm giác lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, truyền khắp cơ thể, đông cứng anh tại chỗ.

Từng đoạn hình ảnh ngắn được tua chậm dần hiện lên trong đầu anh, tất cả đều đã được giải thích.

Vì sao Bạch Đường không ngồi trên bàn ăn, không ngủ trên giường, cũng không ăn thịt, vì sao trên người Bạch Đường lại có vết bầm, vì sao lúc nào Bạch Đường cũng căng thẳng, mối quan hệ của hai người không tốt nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời mình.

Tưởng Vân Thư nhớ lại lúc trước mình có hỏi Bạch Đường, cái ngăn tủ chứa gậy roi là dùng để làm gì, lúc ấy gương mặt Bạch Đường trắng bệch, hai chân vô thức lùi một bước, hoảng loạn nói: "Em sai rồi tiên sinh, em sẽ sửa mà...."

Khi đó anh đã trả lời thế nào, dường như anh chẳng trông mong gì vào Bạch Đường trước giờ cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo, anh thở dài, bất đắc dĩ đứng lên trở về phòng: "Thôi quên đi."

Tưởng Vân Thư thầm mắng một tiếng, hận không thể xuyên về cho bản thân hờ hững của mình một đấm, anh hối hận xanh ruột, cái đó thì khác gì làm tổn thương Bạch Đường thêm một lần nữa chứ!

Có khi nào Bạch Đường thấy dáng vẻ của anh như thế này thì sẽ cho rằng anh muốn đi lấy đồ đánh cậu hay không, có phải Bạch Đường sẽ sợ anh đến mức co người rúc vào góc để bảo vệ bản thân cậu hay không?

Bởi vì thời khắc này anh đang trong thân thể của Tưởng Vân Tô nên nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bạo lực gia đình nhưng anh đã quên mất, anh và tên đó không phải là cùng một người.

Tên cặn bã, Tưởng Vân Thư nắm chặt tay, thế mà anh lại trùng sinh trên loại người mà anh ghét nhất.

Thái độ và hành động lúc anh đối xử với Bạch Đường trong một tuần nay như thước phim chậm dần xuất hiện trước mắt anh, Tưởng Vân thư cắn chặt răng, nhả ra mấy chữ: "Lúc trước tôi đánh cậu sao?!"

Mảnh vỡ thủy tinh đâm vào lòng bàn chân mỏng manh, máu tươi chảy lênh láng, nhưng hình như Bạch Đường không cảm giác được đau đớn, cậu ngồi giữa những mảnh vỡ, run rẩy ôm chặt lấy cơ thể của mình, yếu ớt thở gấp, dường như đang nghẹn ngào nói gì đó.

Nghe thấy câu hỏi của Tưởng Vân Thư, cậu sợ đến mức run người, vô thức lùi ra sau, nhưng do tư thế ngồi khiến cậu bị mất cân bằng, nghiêng người một cái, để giữ thăng bằng, Bạch Đường vươn tay theo phản xạ —— ngay lập tức, toàn bộ lòng bàn tay ấn thẳng xuống những mảnh thủy tinh.

Con ngươi của Tưởng Vân Thư co lại, cắn chặt răng, bây giờ ổn định cảm xúc của Bạch Đường mới là việc quan trọng nhất.

Anh lùi về sau mấy bước, nhẹ giọng nói, "Bạch Đường, tôi sẽ không đánh cậu, lúc nãy tôi giơ tay là do sợ cậu dẫm lên mảnh vỡ, không phải muốn đánh cậu đâu."

Lồng ngực Tưởng Vân Thư phập phồng, dịu giọng trấn an: "Bây giờ cậu đừng cử động, chân đau lắm phải không? Tôi không có đánh cậu, thật đó."

Gương mặt Bạch Đường trắng bệch, không dám nhúc nhích.

"Đúng rồi, Bạch Đường giỏi quá," Tưởng Vân Thư ngồi xổm xuống, chầm chậm đi đến, "Đừng sợ, chân cậu bị thương rồi, vậy nên bây giờ tôi ôm cậu đi ra trước nhé?"

Trên quần áo đều là vết máu, máu chảy đến đầu ngón tay, tí tách nhỏ xuống đất, Bạch Đường ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, co người lại thành một cục, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy do cậu dùng sức mím môi nên đôi môi tái nhợt, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, đôi tay đang nắm chặt áo run rẩy từng đợt.

Chẳng lẽ Bạch Đường không muốn trốn sao, cậu muốn chứ, nhưng cậu đang cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi khiến cậu muốn trốn đi, bởi vì cậu biết, bây giờ nếu nghe lời thì mới ít bị đánh.

Tưởng Vân Thư càng đến gần thì càng ngửi được vị ngọt, chắc là mùi pheromone của Bạch Đường, anh nhớ lại quyển sách nhỏ kia đã viết, máu, nước bọt và dịch thể chứa nhiều pheromone nhất.

Tưởng Vân Thư chợt ngẩn người, đây là do anh bị ảnh hưởng từ pheromone của omega, anh lấy lại bình tĩnh, nín thở, "Bây giờ tôi sẽ vươn tay ôm cậu ra, đừng nhúc nhích, không sao hết."

Chạm đến thân thể cứng đờ, cân nặng nhẹ đến mức chẳng giống thanh niên trưởng thành, cả người gầy gò toàn xương với xương, Tưởng Vân Thư kìm nén ngọn lửa không tên trong lòng, nhẹ nhàng đặt Bạch Đường lên sô pha.

"Ngồi đợi một chút, đừng chạm vào vết thương." Tưởng Vân thư đứng dậy đi tìm hộp thuốc, "Bạch Đường, hộp thuốc ở đâu rồi?"

"Ở ngăn tủ thứ hai bên phải...." Đau đớn khiến giọng Bạch Đường run run, gương mặt cậu tái nhợt, cụp mắt, cơn đau nhỏ vụn từ tay và chân truyền đến, cậu mở lòng bàn tay đang run rẩy ra, trên miệng vết thương máu thịt đã lẫn lộn.

Là một bác sĩ khối u khoa ngoại, xử lý vết thương là việc cơ bản nhất, Tưởng Vân Thư xách hộp thuốc đến, đưa tay nắm lấy cổ tay gầy gò của Bạch Đường.

Bị bạo hành trong thời gian dài đã hình thành nên ký ức cơ bắp, Bạch Đường theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng rút được một nửa thì đã miễn cưỡng khựng lại, "Xin, xin lỗi tiên sinh, em....."

Tưởng Vân Thư lắc đầu, "Là tôi xin lỗi cậu mới đúng, bây giờ tôi muốn nắm lấy cổ tay cậu để xử lý vết thương, sẽ đau lắm, cậu cố nhịn một chút."

Lòng bàn tay và cơ thể cậu vẫn luôn run rẩy, Tưởng Vân Thư cảm thấy mình đang cầm một tiêu bản xương người ở phòng thí nghiệm, cổ tay mảnh khảnh đến mức dường như anh chỉ cần dùng sức một chút là đã có thể bẻ gãy.

Anh khử trùng một cái kẹp, từng chút từng chút gắp mảnh vỡ thủy tinh từ trong thịt ra, vừa nhanh vừa ổn định, "Keng", là tiếng thủy tinh bị vứt vào trong thùng rác.

"Cũng may là chưa đâm sâu lắm," Tưởng Vân Thư dùng nước sạch nhẹ nhàng rửa miệng vết thương, máu tươi được lau đến hồng nhạt, pheromone ngọt ngào của omega tỏa ra, "nếu không thì phải đến bệnh viện may lại rồi."

Bạch Đường cắn chặt môi, đau đớn từng đợt khiến đầu óc cậu chậm chạp, đôi mắt phủ kín hơi nước, tầm mắt dần mơ hồ, còn cơ thể thì tránh né theo bản năng, nhưng lại bị Tưởng Vân Thư dịu dàng giữ lại.

"Tiếp theo tôi sẽ dùng i-ốt để khử trùng, có hơi đau, cậu nhịn một chút nhé." Tưởng Vân Thư nói.

"Ưm!" Bạch Đường còn chưa phản ứng kịp, cơn đau mãnh liệt khiến đầu óc cậu trống rỗng, tiếng rên thoát ra khỏi kẽ răng.

Tưởng Vân Thư nhanh nhẹn thắt băng gạc thành một cái nơ xinh đẹp, "Được rồi, để tôi nâng chân cậu lên."

Bạch Đường cong người, nước mắt sinh lý rơi xuống cằm, viền mắt sưng đỏ, rõ ràng đang đau đớn vô cùng, thế nhưng lại chẳng kêu đau.

"Nhắm mắt lại đi, tôi sẽ cố gắng làm nhanh một chút." Tưởng Vân Thư đau lòng, anh không biết bởi vì cơ thể mẫn cảm nên cơn đau của omega sẽ gấp vài lần so với alpha, "Thả lỏng chân ra, đừng căng cứng, nếu không sẽ đau hơn đó."

Vết thương ở lòng bàn chân rất lớn, sau khi lấy mảnh vỡ ra, máu tươi lập tức chảy xuống, thấm ướt cả chân, Tưởng Vân Thư phản ứng rất nhanh, đặt chân của Bạch Đường lên đùi mình, dùng bông gòn ấn lên vết thương đang chảy máu không ngừng.

"Tôi cầm máu cho cậu trước." Tưởng Vân Thư nắm lấy cẳng chân xinh đẹp đang co quắp, an ủi, "Sẽ nhanh ổn thôi."

Bạch Đường yếu ớt nằm trên sô pha, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, lộn xộn dính trên mặt, tay và chân đã đau đến chết lặng.

Sau khi băng bó xong, Tưởng Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc anh cũng biết ý nghĩa của câu "Lực hấp dẫn giữa AO là thứ không thể chống cự lại" trên quyển sách nhỏ rồi, anh mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, lúc nãy anh đã hao tốn quá nhiều tinh lực để giữ tỉnh táo trong không gian tràn ngập pheromone của omega này, hệt như người nghiện đứng trước một đống heroin, chống lại bản năng là một việc quá khó khăn, cũng quá khó chịu.

Khoảnh khắc này, Tưởng Vân thư vô cùng biết ơn nghị lực của mình, cũng may anh có dán miếng dán ức chế, nếu không hậu quả thật khó lường.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5742 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5269 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5000 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4579 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4501 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4446 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter