Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Viết Cho Cậu Những Bài Thơ Ngọt Ngào

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Viết Cho Cậu Những Bài Thơ Ngọt Ngào
  3. Chương 17: Túi ngủ

Chương 17: Túi ngủ

‘Thình thịch’

‘Thình thịch’

……

Trái tim đập nhanh của Bách Dịch Nhiên thể hiện tâm trạng hiện tại của hắn hơn bất kỳ hành động nào.

Khoảng cách quá gần, gần như toàn bộ thân hình Bách Dịch Nhiên nghiêng dựa vào thân thể Ngu Thư Niên, hương thơm nhẹ nhàng nồng nàn bay lả lướt qua mũi.

Đầu ngón tay vô ý chạm nhẹ lên cổ, làm dây thần kinh phản xạ phải co lại, Bách Dịch Nhiên cứng người không kịp phản ứng.

"Xong rồi." Ngu Thư Niên thu hồi gậy selfie, kiểm tra hình ảnh.

Bên cạnh, Bách Dịch Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cổ họng nghẹn lại, cố gắng lấy lại giọng nói bình thường của mình, "Gửi cho tôi được không, tôi up lên nhóm kí túc xá, để bọn họ tự tải về.”

Trái tim đập loạn và khuôn mặt ửng hồng che dấu dưới bóng tối.

Gió đêm trên đỉnh núi thoảng mát, mặc quần áo mỏng đến dã ngoại, nhưng Bách Dịch Nhiên hoàn toàn không thấy lạnh, ngược lại cảm thấy ấm bất thường.

Bách Dịch Nhiên không khỏi cảm thấy may mắn vì ở đỉnh núi ánh sáng kém, nếu không thì…

Hắn không thoải mái vuốt ve mặt, cố tình hạ nhiệt bằng cách này, nhưng thật ra không có tác dụng gì.

Phàn Thiên Vũ đã uống vài lon bia, giờ bia lên đỉnh đầu nên hơi mơ màng, "Ừm...không cần phức tạp thế đâu. Chúng mình cũng kết bạn đi học sinh giỏi, cậu mở mã rồi tôi quét nha."

Ngu Thư Niên làm theo, nhưng Phàn Thiên Vũ say say nheo mắt vuốt chạm điện thoại, mở khung quét nhưng không chụp được, liên tục chỉnh lên xuống, điện thoại gần như dán vào mã hai chiều.

Bách Dịch Nhiên lấy điện thoại, giúp quét xong, “Được rồi, về ngủ đi. Sáng mai trước khi xuống núi sẽ dọn dẹp."

Cũng đã khuya rồi.

Bách Dịch Nhiên thì không quan tâm việc thức đêm, một đêm hắn không ngủ cũng không sao. Nhưng nghĩ tới Ngu Thư Niên còn ở đây, lại có thể phải dậy sớm ngày mai để xem mặt trời mọc, không đủ giấc sẽ không ổn.

"Sao lại ngủ sớm thế?" Lỗ Luân Đạt ngồi xuống ngay tại chỗ, thường ngày ở ký túc trong trường, nếu có tiết hôm sau họ cũng không ngủ sớm như vậy, bây giờ ra ngoài chơi, tự nhiên cũng không giữ giờ sinh hoạt, niềm vui thức đêm mới bắt đầu, "Các cậu ngủ trước đi, tôi ngồi ngoài thêm chút nữa."

Phàn Thiên Vũ cũng chẳng vội vào lều, ngồi xuống theo. Đầu hơi lảo đảo, chưa kịp ngồi vững, đã nằm lăn ra đồng cỏ, hai tay hai chân tạo thành hình chữ “大”, cả người ngập ngụp trong cỏ, cũng không đau, liền thư thái nằm ra, bảo: "Chơi thêm tí nữa đi... nhìn sao trời kìa, ở thành phố không thấy đâu, mà gặp dịp phải ngắm nhiều chút."

Cũng không biết là do những tòa nhà cao tầng che khuất tầm nhìn, hay do ô nhiễm môi trường khi phát triển mạnh, trên những thành phố, ngước lên trời đêm không thấy muôn vàn tinh tú như bây giờ.

Ngu Thư Niên nghe vậy, cũng không khỏi ngước lên, sao đêm rải rác trên bầu trời rộng lớn vô tận, không có một gợn mây.

Phàn Thiên Vũ điều chỉnh sang tư thế thoải mái hơn ngắm sao, lại không quên vuốt phần trống bên cạnh, "Học sinh giỏi, thử cách này ngắm đi, không mỏi cổ đâu."

Bách Dịch Nhiên ghét bỏ nói: "Đi đi, trời lạnh mà nằm đồng cỏ, bị cảm thì phải làm sao?"

Rồi Bách Dịch Nhiên cảm thấy bóng người bên cạnh hạ xuống.

Ngu Thư Niên đã nằm xuống.

“...”

“Ài?” Bách Dịch Nhiên không để ý, “Cậu đừng nằm như thế, đè lên áo khoác, tôi cho cậu mượn áo khoác này. Cỏ ướt lắm, đêm khuya cũng lạnh đấy.”

“Không sao.” Ngu Thư Niên nói không mấy để ý: “Cậu cũng thử xem.”

“Cũng chẳng có gì đâu. Tôi thấy chán rồi, bầu trời đêm cũng không ngoại lệ.” Nói xong, Bách Dịch Nhiên nằm xuống giữa Ngu Thư Niên và Phàn Thiên Vũ, “Lăn ra bên kia một chút.”

Không cần nói, Phàn Thiên Vũ tự động trượt sang một bên.

Cỏ không thưa, trên đỉnh cỏ còn dính những hạt sương.

Đây là lần đầu tiên Ngu Thư Niên đi cắm trại, cảm giác nằm như vậy cũng rất mới lạ.

Bách Dịch Nhiên đan hai tay sau gáy, thường ngày đã ngắm cảnh nhiều rồi, nhưng vào giờ phút này, sao lại có cảm giác khác hơn trước.

Hắn không nghĩ ra lí do, bèn hỏi: “Lạnh không?”

“Không lạnh.” Ngu Thư Niên hỏi lại: “Cậu có lạnh không?”

“Tôi không lạnh, sợ cậu rét mắc cảm.” Mỗi người có sức đề kháng khác nhau, nhìn Ngu Thư Niên, Bách Dịch Nhiên cảm thấy cậu rất yếu ớt, dễ bị ốm, giờ nằm trên cỏ như vậy, cảm thấy rất nguy hiểm.

“Không dễ bị cảm như vậy đâu.” Ngu Thư Niên nhấn mạnh: “Sức khỏe tôi rất tốt.”

“Ừ, ừ, tốt lắm.” Bách Dịch Nhiên đáp lại mấy tiếng, cũng không biết tin bao nhiêu phần.

Hắn giơ tay ra trước mắt, nhờ ánh trăng nhìn giờ.

“Bây giờ là mười một giờ ba phút bảy giây. Mười phút nữa chúng ta về lều ngủ nhé?”

“Tôi chưa buồn ngủ, về cũng không ngủ được.”

“Mất ngủ à?” Bách Dịch Nhiên hỏi, “Thường ngày mất ngủ cậu thường làm gì?”

Ngu Thư Niên rất hiếm khi mất ngủ, cậu nghĩ ngợi rồi nói: "Làm đề Olympic toán thôi."

Bách Dịch Nhiên: "???"

Đúng là cậu học rất giỏi.

Nhưng nói hay không nói, cách này có vẻ khá phổ biến, nhưng đối với người học kém thì.

Lúc không ngủ mà ôn tập toán, não sẽ bị kẹt lại, mệt mỏi đến nổi không mở nổi mắt.

Chỉ là...

“Cậu làm đề Olympic toán sẽ thấy tỉnh táo hơn sao?"

Khám phá tri thức, càng làm những bài khó thì càng muốn làm, sau khi giải xong cảm giác thành tựu no nê, lại muốn tiếp tục làm, như thế tạo thành một vòng luẩn quẩn tốt.

Ngu Thư Niên cũng không rõ lắm, mím môi nói: "Lần sau mang theo cậu thử, mới trải nghiệm thấu tình đạt lý."

Bách Dịch Nhiên cười "Haha" nói: "Chỉ cần cậu nhắc tới tôi đã buồn ngủ rồi. Thực sự có tác dụng an thần."

Dưới ánh sao, hai người lần lượt nói chuyện với nhau.

Cách Bách Dịch Nhiên nửa khoảng người, Phàn Thiên Vũ rùng mình cảm thấy lạnh, bia trong mình cũng gần tỉnh.

Phàn Thiên Vũ xoa xoa tay, đẩy đẩy Lỗ Luân Đạt, nhỏ giọng nói: "Hai đứa nó có phải quên mất sự tồn tại của bọn mình rồi không?"

Lỗ Luân Đạt dựng ngón tay lên miệng, "Nói nhỏ thôi, mình giả bộ không biết."

"Ok.”

Họ nghĩ mình đủ cẩn thận, âm lượng đã đủ nhỏ, nhưng lại bỏ qua việc họ đang quá gần nhau.

Tiếng nói này, dù nhỏ như cọng lông cũng bị Bách Dịch Nhiên nghe thấy.

"Khụ."

Phàn Thiên Vũ: "!!!"

Vừa muốn nói, Bách Dịch Nhiên quay đầu, trước một bước dùng giọng cực nhỏ nói: “Lo cơm trưa cả một học kỳ cho cậu."

"Hả?" Câu nói không đầu không đuôi, Phàn Thiên Vũ chẳng hiểu mô tê gì.

Nhưng chưa kịp hỏi lại, ánh mắt Bách Dịch Nhiên không để ý thoáng liếc ra sau lều, ám chỉ đồng thời bổ sung nói: "Gửi về ký túc xá."

Ấy, hiểu rồi!

Phàn Thiên Vũ bật dậy một cái, liên tiếp nói: "Mệt quá mệt quá, nằm xuống nữa tôi ngủ luôn đấy. Hai cậu chơi đi, tôi về lều ngủ trước đây."

Kỹ thuật diễn quá tốt, hoàn toàn xứng đáng vào học kịch.

Phàn Thiên Vũ còn không quên che miệng giả vờ ho khan, đồng thời vỗ nhẹ đùi Lỗ Luân Đạt, mắt như đang chảy nước nhìn về phía lều.

"Ồ? Ồ ồ ồ..." Lỗ Luân Đạt dễ dàng hiểu ý Phàn Thiên Vũ, đáp lại theo lời nói: "Đi đi."

Hai người chạy như điên về lều như đuổi bắt nhau, sử dụng sự thông minh của mình để kiếm sống tiền ăn trong cả một học kỳ.

Ngu Thư Niên chưa kịp nói gì, hai người kia chạy nhanh quá, như sợ không theo kịp vậy.

"Sao chạy vội vậy?"

Bách Dịch Nhiên bịa đặt lung tung, "Có lẽ là quá mệt rồi. Sợ nếu không đi nhanh sẽ ngủ gục ngay giữa đường.”

Ngu Thư Niên cười nhẹ một cái, "Ừ, giả thuyết cũng hợp lý."

Thời gian càng muộn.

Du khách còn ở ngoài lều càng ít dần.

Đến nửa đêm khi cảm thấy có chút lạnh, bọn họ mới về lều trại.

Sương trên cỏ làm ướt áo phông, Bách Dịch Nhiên không mang quần áo thay, liền cởi ra ném vào túi ngủ.

Bên trong lều trải một lớp màn dày mềm như chiếu, bọc trong túi ngủ cũng không cảm thấy cứng, lại giữ ấm.

Mặc dù sắp xếp về lều, nhưng về đến nơi, Bách Dịch Nhiên lại là người mở to mắt không ngủ được.

Kéo khóa lều trại lại, có thể coi là môi trường kín.

Đặc biệt là ban đêm, mắt mờ mịt trong bóng tối, năm giác quan bị mất thị giác, các giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn.

Không biết qua bao lâu.

Bách Dịch Nhiên đùa nghịch dây kéo của chiếc túi ngủ, suy đoán có thể bị bó chặt cổ nên cảm thấy bị giam hãm, không có tâm trạng ngủ, bèn lấy gối ra ngoài túi, túi ngủ ném sang một bên, mở chiếc chăn nén đắp lên.

Lăn lộn một hồi, Bách Dịch Nhiên nằm xuống lại, quay sang nhìn qua bên cạnh, chiếc túi ngủ được mở ra một nửa, người bên trong là Ngu Thư Niên có vẻ chưa ngủ, nên nói nhỏ: "Mai có đi xem mặt trời mọc không?"

"Có." Ngu Thư Niên đáp rất nhanh, có thể đã ngủ, giọng hơi thấp, âm điệu mơ hồ, "Cậu nhớ gọi tôi dậy."

"Được.”

…

Trước khi đi ngủ, Bách Dịch Nhiên vẫn luôn nghĩ về việc xem mặt trời mọc.

Chưa đến giờ, hắn không kìm lòng được bắt đầu lên kế hoạch trong đầu về việc thức dậy vào mấy giờ, khi nào báo thức cho Ngu Thư Niên, nếu có nhiều người xếp hàng, hắn sẽ đi mua đồ sớm trước, xếp hàng xong rồi mới đến báo thức người kia…

Với những suy nghĩ như vậy, ý thức của hắn dần dần mê man.

Sáng hôm sau, khi chưa sáng, Bách Dịch Nhiên đã mơ mơ màng màng mở mắt.

Hắn nằm nghiêng, cánh tay ra khỏi túi ngủ nằm ngang trên gối, nhìn quanh thấy túi ngủ bên cạnh trống trơn nằm lủng lẳng ở góc, chưa phản ứng kịp, vô thức vùi tay ôm người bên cạnh, động tác quen thuộc như vỗ lông mèo, bàn tay lướt trên lưng nhẹ nhàng vuốt ve.

Bách Dịch Nhiên cúi đầu, cằm dựa vào đầu người kia nhẹ nhàng cọ xoa rồi lại khép mắt thở dài.

“Ừm..." Có vẻ cảm nhận được người bên cạnh không yên ổn, Ngu Thư Niên cau mày trong giấc ngủ.

Chốc lát, ký ức tối hôm qua trở lại, Bách Dịch Nhiên giật mình mở to mắt.

Hắn hoảng hốt lùi lại một chút, người bên cạnh rõ ràng chưa thức giấc, mái tóc mềm mại che khuất mí mắt nhắm nghiền, đôi môi ngủ say không có ý thức mở miệng thở nhẹ, chui đầu vào lòng hắn yên bình ngủ say.

Tầm nhìn miêu tả đôi má tinh tế của Ngu Thư Niên, Bách Dịch Nhiên như một người bị nhấn nút tạm dừng, thậm chí không dám nhấc mắt, hơi thở ngưng lại.

Chờ đã, chờ đã…

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5685 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5225 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4963 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4545 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4473 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4371 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter