Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Vô Hoa Quả

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Vô Hoa Quả
  3. Chương : 47

Chương : 47

Niệm Nghiễn thấy Thôi Ân Trạch bước vào, nghĩ lại chuyện tối qua mà mặt đỏ như mông khỉ, đầu cúi đến mức thấp nhất có thể. Một lúc sau mới mở miệng lí nhí./

“Chuyện đêm qua. . . . Ngươi . . . .”

“Khụ, E hèm, . . . Ta biết là do ngươi trúng xuân dược, không cần để ý, cứ coi như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.” Thôi Ân Trạch thừa rõ tính cách người này quật cường, hắn đã xác định cần phải từ từ để y nhận thức rõ tình cảm của mình rồi từ đó chấp nhận quan hệ giữa hai người. Nếu bây giờ y chưa muốn, hắn nếu cứ cưỡng ép cũng chỉ xôi hỏng bỏng không, hắn không thể sai lầm thêm một lần nữa, ông trời đã thương xót cho hắn thêm một cơ hội, thời gian phía trước còn rất dài . . . .

“. . . . .”

Thôi Ân Trạch bước qua cái bàn, ngồi đối diện với Niệm Nghiễn.

“Ngươi gọi ta ra làm gì, không lẽ là muốn tiếp tục . . .” Thôi Ân Trạch vừa nói vừa cười một cách tinh nghịch, cố tình không buông tha cho người kia.

Niệm Nghiễn phồng mang trợn má, thẹn quá hóa giận, trừng to hai con mắt.

“Hỗn đãn, đừng tưởng mới . . . .mới . . . có một lần mà đã được đằng chân lân đằng đầu, đừng có mà tưởng bở. . . .”

“Đùa một chút thôi, bảo bối, khi ngươi tức giận nhìn ngươi rất xinh đẹp a~ Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Muốn ta bắt đầu từ đâu nào?”

“. . . . . . , bắt đầu từ việc tại sao ngươi chết rồi mà lại sống dậy đi.”

Lấy bình rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly, Thôi Ân Trạch phát hiện đây chỉ là một bình trà đặc “Hôm nay không uống rượu?”

“A, chuyện này, ” không biết chừng bộ dáng say xỉn khó ưa của mình hơn chục ngày qua hắn đều thấy hết, Niệm Nghiễn đột nhiên mặt đỏ lên, “Hôm nay, không uống.”

Đối với Đại Vũ hoàng đế, quyền y tột đỉnh như hắn mà nói, ly trà rẻ tiền này cùng lắm cũng chỉ như một chén nước tiểu của ngựa không hơn không kém. Nhưng nếu được ở cùng với Niệm Nghiễn, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, quý giá. Chén trà này nhờ vậy mà cũng không đến nỗi khó uống.

“Ngay từ đầu, ta thật sự tin rằng ngươi đã chết, ta không đủ can đảm để nhìn vào thi thể cháy xém có đeo ngọc bội của hoàng tử trong Ngự Thấm điện” nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vọng, đen tối đó, Thôi Ân Trạch vẫn cảm thấy đau lòng “Vốn định đi theo ngươi xuống cầu Nại Hà để hai ta cùng nhau đầu thai chuyển sang kiếp mới. Lão Tứ sợ ta tự sát nên cho người canh chừng ta suốt mười hai canh giờ, không rời nửa bước. Dần dần ta cũng thông suốt, hiểu rằng đây chính là báo ứng mà mình phải gánh chịu. Ta sẽ phải cô độc mà trải qua quãng đời còn lại, bị nỗi thống khổ vô tận dày vò để bù đắp cho những gì mình đã gây ra cho ngươi. Sau đó, lão Tứ nói lại, hắn truy xét trong cung phát hiện thấy ngày hôm ấy, trong Ngự Thấm điện bẩm báo lại bị mất một bộ y phục thái giám, lại còn phát hiện một mật đạo dưới tẩm điện, lòng ta bỗng nảy sinh hy vọng.”

Không phải là những lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải là những hứa hẹn sông cạn đá mòn, ngữ điệu bình thản như vô tình của Thôi Ân Trạch lại khiến Niệm Nghiễn cảm nhận được hắn tại thời điểm hai năm trước—— đã suy sụp và tuyệt vọng đến mức nào, tình cảnh này có lẽ cũng giống với bản thân mình trước đó.

“Ta quyết định trong vòng một năm tiếp theo, sẽ cử người đi khắp nơi dò la tin tức của ngươi, mặt khác ta sẽ cố gắng chấn chỉnh triều cương, loại trừ loạn thần tặc tử – đưa quyền lực tập trung về tay lão Tứ. Lúc đó, lão Tứ còn chưa thành thục chuyện triều chính, để làm một hoàng đế bình thường, hắn phải rèn luyện thêm rất nhiều – chứ chưa cần nói là muốn làm một minh quân thánh đế. Ta giúp hắn dọn dẹp sạch sẽ con đường dẫn tới ngai vàng, vì thế lúc ta đột nhiên ‘băng hà’ mới không có chuyện phản trắc nào xảy ra.”

Tiểu Tứ? Niệm Nghiễn cho tới giờ này cũng chưa thể nào hình dung được đệ đệ ngây thơ với khuôn mặt phấn hồng của mình khi ngồi trên ngôi cửu ngũ sẽ có hình dáng như thế nào? Có uy nghiêm oai vệ như kẻ trước mặt không? Y vẫn muốn hắn là một Tiểu Tứ vui vẻ, ngây thơ như ngày nào – giờ đây, gánh nặng thiên hạ này đặt cả lên vai Tiểu Tứ, không biết hắn có lúc nào cảm thấy mệt mỏi, chán nản?

“Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, ta diễn vở tuồng “chết bất đắc kỳ tử” sau khi truyền ngôi lại cho lão Tứ. Trước đó, ảnh vệ báo về đã có được tin tức của ngươi, vì thế, ta khẩn cấp chạy đi tìm ngươi. . . . . .”

“Ngươi có thể dễ dàng từ bỏ thiên hạ như vậy sao?” Trong giọng nói của Niệm Nghiễn chứa đựng sự oán giận, không cam lòng “Vậy thì trước đây chúng ta đấu với nhau nhiều như vậy để làm gì? Hàng ngàn người đã phải bỏ mạng, nhiều gia đình phải sinh ly tử tán là vì cái gì?” Âm điệu của Niệm Nghiễn như rống giận mà gào lên.

“Ta biết, ngôi vị hoàng đế kia, ta ngồi bao nhiêu năm ngươi biết không?” Thôi Ân Trạch hướng mắt nhìn về xa xa “Suốt hai mươi năm, đời người có thể có mấy lần hai mươi năm đây? Thời điểm đưa ra quyết định, ta cũng không ngờ mình lại làm thế. Niệm nhi, ngươi mãi mãi không thể nào hiểu được vị trí của ngươi trong lòng ta quan trọng tới mức nào đâu!”

Tránh đi ánh mắt chứa đầy lửa nóng của Thôi Ân Trạch, trừng mắt để che dấu sắc mặt ửng đỏ mất tự nhiên của mình—— ta hiểu chuyện này để làm gì? Ta chỉ cần biết ngươi là kẻ biến thái như thế nào rồi tránh đi thật xa là được.

“Lần đó, khi ngươi đang ngắm cảnh bên Tây hồ, ta đã nhận ra ngươi – đó là lần đầu tiên ta được nhìn thấy ngươi sau gần hai năm mong nhớ. Thời khắc đó, liễu rủ lơ thơ, ánh mắt ngươi mênh mang sâu thẳm, nhìn qua tựa hồ chỉ là ảo ảnh, chỉ cần chớp mắt lại thôi thì ngươi sẽ tan biến tựa làn gió. Cho nên ta không dám lại gần ngươi, ta sợ nếu nhìn thấy ta rồi ngươi sẽ lại lẩn trốn như đã từng làm, nếu có ngày như thế, ta sẽ không thể nào chịu đựng được nữa. Vì thế, ta yên lặng theo sát ngươi, bảo hộ ngươi, cho ngươi vui vẻ vì tự tin được làm chính mình. Chỉ có những lúc ngươi ngủ say, ta mới trộm lẻn vào để hôn hoặc ôm ngươi mà ngủ.”

Chả trách, kể từ tháng tám năm trước, mọi chuyện bỗng dưng thuận lợi vô cùng, cho dù chỉ là một phiền toái nhỏ cũng không hề phát sinh. Đó ước chừng chính là thời điểm ngươi bắt đầu theo sau ta, nói vậy thì những nối mẩn đỏ kỳ lạ thỉnh thoảng cứ xuất hiện trên người chắc cũng là tác phẩm của ngươi. Ngươi cho ta là cái gì, là một nữ nhân yếu mềm sao? Ta là một đại nam nhân không lẽ lại không ứng phó nổi những chuyện cỏn con này? Thôi Ân Trạch, ngươi quá coi thường ta!

“Ta kêu ngươi nói chuyện của Liễu Thành Thành. Ta không muốn nghe những chuyện dư thừa này!”

“Liễu Thành Thành?” Thôi Ân Trạch vừa nghe tên này đột nhiên kích động đứng lên (Tiểu Nam : ghen rùi, ghen rùi, cho nó một bạt tai đi anh A~ bạo lực quá aJ), một phen kéo cánh tay Niệm Nghiễn, mắt hắn đã sớm đỏ ngầu vì ghen tị cùng phẫn nộ “Ngươi còn dám nhắc tới hắn. Một tháng qua hai người các ngươi như hình với bóng, thậm chí chung chăn chung gối. Hắn coi ngươi là cái gì? Hắn muốn làm gì với ngươi, ngươi có biết không?” Thôi Ân Trạch rống giận.

“Ngươi làm gì vậy! Buông ta ra! Liễu Thành Thành hiển nhiên không phải là thứ tốt lành gì, nhưng ít ra cũng là người bình thường, ta cùng hắn chung phòng một tháng với nhau không hề xảy ra chuyện gì. Ngươi cho rằng nam nhân trong thiên hạ đều biến thái như ngươi hay sao?”

“Không xảy ra chuyện? Không xảy ra chuyện thì tại sao hắn lại cho ngươi uống thứ thuốc kia, nếu không phải ta đã cứu ngươi ra, tối hôm qua chắc chắn ngươi đã ở dưới thân hắn mà dục tiên dục tửu!” Thôi Ân Trạch không thể kiềm chế, hắn phải giết ngay một kẻ nào đó mới có thể hạ hỏa được cơn giận này, nghĩ tới chuyện bảo bối của mình ở dưới thân nam nhân khác, lại nhớ tới bộ dạng phóng túng của y đêm qua – Ta muốn giết người a~~~~ Liễu Thành Thành, tên tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy.

“Ngươi!” Xấu hổ và giận dữ mà không thể phản bác vì dù sao những gì Thôi Ân Trạch nói đều là sự thật. Nhớ lại tình cảnh đêm qua, Niệm Nghiễn không thốt nên lời, chỉ có thể né né ra xa tránh cơn tức giận của tên kia. Ngươi giận cái gì chứ? Người bị hạ xuân dược là ta kia mà, ta còn chưa tức ngươi rống lên như thế làm gì?

“Chuyện có liên quan tới Liễu Thành Thành ta sẽ xử lý từ đây, về sau ngươi không được nhắc đến ba chữ này nữa, càng không được nhúng tay vào chuyện có quan hệ với hắn, tuyệt đối không được gặp mặt hắn.” Thôi Ân Trạch cố gắng kìm nén cơn tức giận, tay phải vỗ vỗ lên trán làm cho bản thân tỉnh táo lại – nhắc nhở mình người trước mặt là bảo bối của hắn, không phải tình địch.

“Ngươi đã không còn là hoàng đế, một mình ngươi làm sao giải quyết được chuyện này” Ta không tin bản lãnh ngươi thần thông quảng đại tới mức chuyện gì cũng có thể làm được.

“Tuy rằng mọi người đều nghĩ rằng ta đã chết, nhưng toàn bộ ảnh vệ do một tay ta thành lập và rèn luyện vẫn nhất nhất nghe theo lệnh ta. Hơn nữa, lão Tứ đã từng thỉnh cầu ta, hắn nói hắn chỉ muốn ta sau khi ra khỏi cung, âm thầm trợ giúp hắn bình định thiên hạ, tiểu tử này, đúng như ta dự đoán, đến khi lên làm hoàng đế rồi vẫn ỷ lại vào phụ hoàng của mình. Người giao cho ngươi túi gấm cùng với lão bản của Vương Tượng tơ tằm trang đều là ảnh vệ của ta, bởi vì họ đã biết kế hoạch của Liễu Thành Thành nên mới bị giết người diệt khẩu.”

“Như vậy, ngươi có biết thân phận thật sự của tên Liễu Thành Thành kia không?”

“Không biết tường tận nhưng cũng nắm được bảy, tám phần. Bọn Liễu Thành Thành là người của giáo phái bí mật có tên là Thánh Trì giáo – giáo phái này do hoàng thất Hách Lạp quốc – láng giềng của Đại Vũ gầy dựng nên. Từ trước tới giờ đều phục vụ cho hoàng gia, triều đình Hách Lạp, chủ yếu là các hoạt động chiêm tinh, ám sát, gián điệp. . . . Chính vì thế mà thế lực của Thánh Trì giáo ngày càng lớn, chục năm gần đây có thể nói là đã tới mức thống trị Hách Lạp quốc. Bọ họ xâm nhập Đại Vũ rất có thể là muốn thám thính tin tức chuẩn bị cho việc tấn công xâm lược của Hách Lạp. Tên Liễu Thành Thành kia, không biết tên thật là gì nhưng có nhiều khả năng hắn chính là giáo chủ của Thánh Trì giáo.”

Giáo chủ! Không ngờ Liễu Thành Thành lại có thân phận này, càng không ngờ hơn hắn trẻ như vậy mà đã có thể thao túng cả một quốc gia. Chuyện xảy ra tại võ lâm đại hội lần này chẳng qua chỉ là điểm khởi đầu cho những chuyện tiếp theo bắt nguồn từ mâu thuẫn giữa Đại Vũ và Hách Lạp mà thôi!

“Tình huống cụ thể như thế nào sau này ta sẽ tiếp tục nói cho ngươi nghe, việc quan trọng nhất bây giờ là phải giải trừ độc dược trên người ngươi. Loại xuân dược pha trộn độc dược này không chỉ phát tác một lần rồi tiêu tán.”

Cái gì? Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua còn có thể tái diễn?

“Tại sao lại hại ta bằng thứ thuốc này?”

“Ngươi a, ai, ” Thôi Ân Trạch thở dài một hơi, “Ngươi không bao giờ hiểu được mình có sức thu hút như thế nào đâu! Chỉ cần ghi nhớ một điều, từ nay đối với tất cả nam nhân trên đời này ngươi đều phải đề phòng bọn chúng giở trò đồi bại, tất nhiên là trừ ta!” —— Thôi Ân Trạch nhe răng cười nham nhở. (Tiểu Nam : Nghiễn ca ơi, đừng giao trứng cho ác nhá, tội nghiệp anh quá à. Trạch ca : cứ tiếp tục phát huy trình độ mặt dày này nha anh!)

Lời này của Thôi Ân Trạch đã động chạm tới tự tôn của Niệm Nghiễn “Thôi Ân Trạch, võ công cùng kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của ta có thể không bằng ngươi nhưng ta cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.”

Niệm Nghiễn là nam tử trưởng thành, lại từng đảm đương ngôi vị giáo chủ Mặc giáo, không phải là nữ nhân yếu đuối, điều này kẻ kia chắc chắn rõ ràng hơn ai hết. Không hiểu tại sao, hắn không bao giờ đem y đối xử công bằng như một nam tử hán đại trượng phu ngang hàng với mình (số thụ nó sướng thế đấy anh ạ, hô hô), đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hai ngươi họ mâu thuẫn không dứt. Tựa như hiện tại, nhìn thấy Niệm Nghiễn đang giận dỗi, Thôi Ân Trạch lại thầm muốn ôm y vào trong ngực mà cưng, mà nựng.

Đương nhiên, nghĩ là làm, đó chính là tác phong của Đại Vũ “tiên đế” Thôi Ân Trạch – không sợ trời, không sợ đất, chẳng quản việc gì một khi mình đã thích. Nhào tới muốn ôm Niệm Nghiễn, y đã phòng bị Niệm Nghiễn mà bước vội sang một bên né tránh. Thôi Ân Trạch không cam lòng, tung chưởng túm lấy áo Niệm Nghiễn, y lại trốn được. Hai người cứ như mèo vờn chuột, căn phòng nhỏ chốc lát đã trở nên hỗn độn.

Thẳng đến một lúc sau, nội lực của Niệm Nghiễn đang bị phong bế nên y dễ dàng bị Thôi Ân Trạch đặt ở trên giường ——

“Không cần. . . . . .” Còn chưa kịp nói hết lời, miệng đã bị đối phương bao thật chặt. . . . . .

Ngay lúc bắt đầu chính là một hồi hôn sâu kịch liệt, dù cho Niệm Nghiễn sử dụng toàn lực mà giãy dụa, vẫn như cũ không thể lay động nổi hai tay đối phương đang khống chế bả vai mình.

“Mô. . . . . .” chiếc lưỡi bá đạo của Thôi Ân Trạch giảo hoạt say mê liếm lộng trong miệng Niệm Nghiễn, y muốn cắn, cằm lại bị Thôi Ân Trạch ngậm thật chặt. Miệng không thể khép kín, vô lực mà tùy ý cho đối phương tàn sát bừa bãi, khẩu dịch theo khe miệng mà chảy ra – vừa *** mĩ lại mang vẻ phiến tình, gợi dục.

Không biết hôn bao lâu, Thôi Ân Trạch rốt cục buông Niệm Nghiễn ra. Niệm Nghiễn bị hôn đến choáng váng chỉ còn biết tựa vào đầu giường mà thở hổn hển như người vừa phải lao động kiệt sức..

“Hỗn đản! Đừng làm cho ta càng ngày càng hận ngươi!” Nhìn thẳng đối phương, Niệm Nghiễn phẫn hận uy hiếp.

“Chúng ta giao ước với nhau một chuyện đi.” Thôi Ân Trạch trở về chỗ cũ, sự ngọt ngào trong miệng Niệm Nghiễn khiến hắn thiếu chút nữa là không kiềm chế được- muốn tiến thêm một bước nữa. Vội vã dừng lại, nếu cứ tiếp tục, Thôi Ân Trạch biết mình sẽ không nhận được sự tha thứ của người này.

“Chuyện gì?”

“Ta đã từ bỏ tất cả để đi theo tiếng gọi của ái tình, để chạy theo ngươi, ngươi không thể vô trách nhiệm với ta như thế được, hãy để ta được ở bên cạnh ngươi đi.”

“Không được.” Ngươi là ác mộng của ta, chỉ mới ló thấy mặt ngươi ta đã run cầm cập, nhớ loại đủ chuyện trong quá khứ. Hơn nữa, điều khiến ta sợ hãi nhất chính là ánh mắt chờ mong nóng bỏng, mê hoặc của ngươi khiến ta không thể nhẫn tâm mà chối từ.

“Chuyện này coi như đã định, cứ như vậy đi, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì với ngươi, trừ phi —— là do chính miệng ngươi yêu cầu!” Hắc hắc – Thôi Ân Trạch cười giảo hoạt.

“Thôi Ân Trạch!” Không thể tin được hắn dám đối xử bá đạo, hạ lưu với mình như thế!

“Không còn sớm , ngủ đi, ngày mai chúng ta khởi hành đi tìm thuốc giải cho ngươi.” Kéo chăn lên qua cổ Niệm Nghiễn, che thật kín, lưu lại một nụ hôn nồng nàn, dịu nhẹ trên trán của y, Thôi Ân Trạch ly khai phòng ngủ của Niệm Nghiễn.

Niệm Nghiễn dùng sức, lấy tay áo, chà chà lau đi khẩu dịch còn sót lại trên trán, Niệm Nghiễn căm giận mắng nam nhân. “Thấy mà gớm, không biết ngươi ăn cái gì mà mùi nồng nặc như vậy, lại còn tưởng lãng mạn mà hôn, mà hít.”

Hỗn đản! Đê tiện! Hạ lưu! Tại sao tới bây giờ ta vẫn nhẫn nhịn để cho ngươi ức hiếp bản thân mình như vậy? Ông trời a, chẳng lẽ suốt đời này ta không thể trốn khỏi hắn sao?

Dù sao thì tối nay cũng là lần đầu tiên hai người họ ngồi ngang hàng mà nói chuyện đàng hoàng với nhau, cùng nhau bàn luận đại sự, không hề dính líu tới ái ân hay cừu hận, cảm giác này thật diệu kỳ, dường như Niệm Nghiễn chưa từng nhận ra Thôi Ân Trạch đã từng tôn trọng mình như thế bao giờ.

Nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai phải khởi hành cùng hắn, không biết hắn sẽ giở trò biến thái gì, đầu Niệm Nghiễn lại nhức nhối.

—— Thôi Ân Trạch a, ngươi đúng là khắc tinh của ta mà!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5674 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5219 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4957 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4539 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4463 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4359 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter