Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
  3. Chương : 61

Chương : 61

Khinh Hàn liếc nhìn vẻ mặt cực kỳ thất vọng của ta, cao giọng nói: “Thế nào? Tàm Đậu thiếu hiệp của chúng ta hình như không muốn tỉnh lại thì phải.”

Ta nhìn hắn, bất chợt có suy nghĩ muốn mặc kệ hết thảy, mở miệng lộ cả răng nanh ra cười với hắn, nhép môi nói: ngươi đoán đúng rồi.

Hắn cũng chẳng sinh khí, khóe môi nhếch lên. Ta bất chợt có một loại dự cảm bất an, quả nhiên sau đó ngón tay hắn đã áp lên bả vai ta. Nguy rồi, là phân gân thác cốt thủ!

Ta nghe thấy tiếng xương răng rắc vang lên, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, cả người phút chốc co quắp dưới sàn nhà. Đến khi ta đau đến nỗi bờ môi trắng bệch, Điệp Y từ ngoài cửa bước vào, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất: “Cầu tôn chủ thủ hạ lưu tình, Tàm Đậu hắn đang bệnh nặng, sợ là chịu không nổi …… “

“Hắn có chịu đựng nổi không hắn chính mình rõ nhất,” Khinh Hàn cười cười dời tay khỏi vai ta, “Dạ các chủ nói qua ba tháng sau muốn ta giao ra một Tàm Đậu với tứ chi như thường, chúng ta cũng không thể chỉ nói suông không làm, tránh cho Tàm Đậu thiếu hiệp của chúng ta suốt ngày nhàn rỗi mà sinh bệnh. Điệp Y, ngươi đi gọi Băng Lạc đến cho hắn bát cốt tục cân đi.” Vừa dứt lời, liền trông thấy vẻ mặt Điệp Y vì quá kinh hỉ mà khóc chạy ra ngoài.

Khinh Hàn thong thả đi đến cạnh cửa, mở rộng cửa ra, để mặc gió mưa bên ngoài đánh vào, “Như vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi nhé, Tàm Đậu thiếu hiệp~.”

Ta nhìn hình bóng hắn rời đi, bỗng nhiên nghĩ, lão thiên gia quả thật rất công bằng. Xưa kia hắn đứng trên Cửu Trọng Thiên nhìn bóng dáng ta rời đi, hiện tại đến lượt ta xem hắn bước đi, chân chính nhân quả tuần hoàn a. Nhưng mà loại tư vị này, e là lão thiên gia cũng không thể hội qua.

Điệp Y dẫn theo Băng Lạc tiến vào.

Cửu Trọng Thiên quả nhiên người xinh đẹp mạo mĩ nhiều vô số kể. Cứ nhìn Băng Lạc này xem, y như tên của nàng lạnh tựa băng sương, nhưng không có sự cao ngạo giống Đế Hạo, ngược lại khiến người ta cảm giác nghiêm cẩn và tinh tế.

Sau khi kiểm tra kỹ càng vết thương của ta, nàng nói với ta và Điệp Y: “Miệng vết thương đã khép lại, muốn đoạn cân tái tục nhất định phải đem miệng vết thương đã khép lại này cắt ra, sau đó tìm ra đoạn gân đã đứt, dùng tuyết sơn ngọc thiền tơ nối lại.”

“Được, vậy ta liền đi chuẩn bị mê dược.” Điệp Y đang muốn ra ngoài, nhưng bị Băng Lạc ngăn lại.

“Tôn chủ nói, không được sử dụng mê dược.”

“Cái gì? Không sử dụng mê dược! Vì sao?”

“Không vì sao cả.” Băng Lạc xoay người, “Chúng ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của tôn chủ, hơn nữa mê dược ảnh hưởng không tốt đến sự khép lại của miệng vết thương.”

“Ta đi tìm tôn chủ, không có mê dược làm sao chịu đựng nổi chứ!”

Lần này là ta kéo lại Điệp Y: không cần đi, với tính cách hỉ nộ vô thường của hắn, không chừng sẽ nói thôi khỏi cần chữa trị nữa.

Điệp Y ngẩn người, cúi đầu: “Quả thật, tâm tư của tôn chủ …… “

“Được rồi, ta sẽ điểm huyệt đạo của hắn, khiến hắn không thể động đậy. Chỗ này có một mảnh nhân sâm, ngươi có thể ngậm trong miệng, nếu đau cứ cắn vào nó.” Thân pháp của Băng Lạc rất nhanh, vừa đẩy nhân sâm vào miệng ta đã nhanh chóng điểm huyệt đạo ta lại.

Ta nhìn nàng lấy ra tiểu đao, không khỏi nhắm chặt mắt. Ta có thể cảm giác nàng hạ đao chuẩn xác tinh tế, nhưng cơn đau đớn ấy khiến nước mắt ta tràn ra, nướu răng bị nhân sâm đâm chảy máu, huyết quản toàn thân tựa như muốn nứt toác ra. Ta vài lần trước mắt tối sầm ngất đi, nhưng rồi lại vì đau đớn mà tỉnh lại.

Ta bỗng nhiên nghĩ, Khinh Hàn nói không chừng là vì báo phục ta đã khiến hắn “đau lòng”, cho nên hiện tại muốn ta phải thống khổ tột cùng.

Nếu không phải vì ta không thể nói chuyện, có lẽ ta đã nói qua vô số lần câu “Thôi đi! Cứ để mặc ta làm kẻ tàn phế!”

Cuộc “giải phẫu” tinh tế này vẫn tiếp tục đến nửa đêm.

Khi Băng Lạc cởi bỏ huyệt đạo cho ta, nói tiếng: “Đã hoàn thành rồi”, ta tức khắc đổ gục trong lòng Điệp Y, ngay cả khí lực để khóc cũng không còn.

“Như vậy chân tay của Tàm Đậu công tử khi nào thì có thể động?”

“Ta không biết.”

“Ngươi không biết?” Điệp Y cảm thấy bất mãn với cách trả lời của Băng Lạc.

“Ta đã đem đoạn gân của hắn tiếp hợp, có điều nội tức đã đứt rồi. Nhất định phải nhờ vào nội lực của tôn chủ cùng một lúc quán thông toàn thân gân cốt của hắn, khí mạch nối liền tay chân hắn tự nhiên sẽ động.”

“Vậy tôn chủ khi nào thì …… “

“Ta không biết.”

“Ngươi không thể quán thông nội tức cho hắn sao?” Điệp Y cầu xin hỏi.

“Ta đương nhiên không được. Nội công của người này nhất định phải hùng hậu, có thể ngay tức khắc đem nội lực thâm nhập vào tứ chi trăm hài của Tàm Đậu. Khắp thiên hạ ta chỉ tin có hai người có nội lực như thế, một người là tôn chủ, một người là Đế Hạo. Ngoài ra, cho dù là tôn chủ, sau khi giúp Tàm Đậu quán thông nội tức, tối thiểu trong vòng ba ngày không thể tiếp tục vận dụng nội lực. Hao phí lớn như vậy, đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo.”

“Nhưng mà tôn chủ …… mỗi ngày đều ở bên Trầm Trạc Thanh, căn bản không giống …… ” Điệp Y nhìn sang ta, ngừng lại không nói nữa.

“Việc của ta đã làm xong.” Băng lạc vác hòm thuốc do chính mình mang đến đi thẳng ra ngoài.

Ta không rỗi mà suy nghĩ tiếp nữa, trong cơn đau đớn ngất đi.

Giống y như lúc mới vừa bị Bạch Lộ Ngưng cắt thương, ta đau đến nỗi suốt đêm khó ngủ, ngay cả cơm cũng không nuốt nổi. Điệp Y lén sắc cho ta vài bát dược giảm đau, thế nhưng ta thoải mái chưa đến mấy canh giờ cơn đau đớn kịch liệt lại quay về.

Vài ngày sau, tinh thần của ta càng lúc càng suy sụp, miệng vết thương đau buốt cũng không ngăn được tâm trạng muốn ngủ của ta, ta ở trên giường bắt đầu mê man.

Trong phòng không biết khi nào ngập tràn một trận nhã hương, tựa như mùi hương trong mơ ở Túc Thiên Các đêm hôm ấy, có người thương yêu đau xót mà vuốt ve trán ta, ở trong miệng ta để vào một viên đan dược. Ta nuốt không trôi, hắn lại dùng miệng đem nước tiến vào miệng ta, xoa nhẹ cổ họng giúp ta đem dược nuốt xuống.

Đêm ấy, ta ngủ rất say.

Ngày thứ hai tỉnh lại, ta nhìn Điệp Y đang bê một cái lư hương bước vào: “Tàm Đậu! Tàm Đậu! Tốt quá! Băng lạc cho ta mặc hà hương, hương thơm này có thể xoa dịu cơn đau, còn có thể dưỡng thần an thai!”

Ta nhìn nàng, lại nhìn nhìn bụng mình, Điệp Y lập tức cười rộ lên, “Dù sao có thể khiến ngươi không đau là được!”

Ta hỏi Điệp Y: đêm qua là ngươi đến đây đút thuốc cho ta?

Điệp Y lắc đầu nói: “Ta đêm qua luôn ở chỗ của Băng Lạc giúp nàng thu xếp y dược điển tịch, còn giúp nàng phân loại dược thảo, bận rộn cả đêm …… Thật xin lỗi, ngươi đau suốt như vậy, ta hẳn là nên ở lại đây chăm sóc ngươi …… “

Ta vội vàng lắc đầu: không phải, ta biết ngươi làm nhiều chuyện như vậy đều là vì ta cả.

Điệp Y tươi cười: “Xú tiểu tử ngươi biết là tốt rồi!”

Ta nghiêng đầu, chẳng lẽ người đêm qua là Khinh Hàn?

Điệp Y rất nhanh liền đánh gãy suy nghĩ của ta: “Ai, không biết tôn chủ khi nào thì bằng lòng quán thông nội tức cho ngươi, tối hôm qua cũng là ở bên vị Trầm công tử kia, bây giờ còn chưa rời giường!”

Ta cười. Ai, Phong Y a Phong Y, đừng tưởng chính mình có bao nhiêu trọng đại a.

Rất nhiều ngày sau, miệng vết thương của ta bắt đầu ngứa ran, trông có vẻ sắp khép lại. Điệp Y trước khi đi ngủ luôn điểm huyệt đạo của ta khiến ta không thể động đậy, nàng sợ ta không chịu nổi sẽ lấy tay trái đi gãi miệng vết thương.

Mùa mưa đã qua, cây cối bên dòng nước cũng nở hoa rồi. Từng khóm hoa vàng và hồng nhạt chen chúc, đua nhau khoe sắc thật tưng bừng. Vốn ta là nằm trên giường, một bên viết tự một bên nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa, rất là thích ý, thế nhưng người đại sát phong cảnh đã đến.

Ta nhìn vị nam hài thanh tú trước mắt, trên người khoác một kiện áo trắng bằng gấm, cổ áo cố tình kéo xuống, lộ ra những dấu xanh tím.

Ta viết trên giấy: Trầm Trạc Thanh.

Trên mặt hắn không lộ ra chút biểu tình dư thừa nào, chỉ thản nhiên nói: “Không nghĩ đến ngươi chưa từng gặp qua ta, lại có thể nhận ra ta.”

Người đến đều là khách, tuy rằng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lí nói không chừng lát nữa sẽ trình diễn tiết mục cũ kỹ “tân hoan đến tìm cựu ái phiền toái”. Ta nhìn hắn cười cười, dùng tay trái chỉ chỉ cổ áo, ý là rõ ràng như vậy, kẻ nhìn không ra chẳng phải là ngốc tử?

Hắn trái lại rất tự tại mà ngồi xuống, một ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn nói: “Tuy rằng hai ta chưa gặp mặt qua, nhưng ta đối với ngươi rất tò mò. Nghe nói lúc trước Khinh Hàn rất để ý ngươi, chẳng những cho ngươi kim phong ngọc lộ, còn từng vì ngươi mà khi công lực chỉ còn ba phần hạ Cửu Trọng Thiên tìm ngươi, thậm chí còn dạy ngươi tuyệt học của hắn, thế nhưng cuối cùng ngươi lại chọn Đế Hạo.”

Ta trên mặt giấy viết: hiện tại ngươi thất vọng à? Bộ dáng ta không tuấn mĩ, tính cách cũng không tốt.

Hắn nhíu mày: “Quả là vậy. Nhưng điều khiến ta kinh ngạc nhất chính là, ngươi cư nhiên có thể cự tuyệt Khinh Hàn. Ta luôn luôn cho rằng một người nam nhân chân chính tuyệt đối sẽ không nguyện ý hầu hạ dưới thân một người nam nhân khác. Nhưng Khinh Hàn không giống, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể khiến bất luận kẻ nào thần hồn điên đảo.”

Ta không có viết chữ nào trên giấy, chỉ cười cười.

“Nhưng chuyện này đều không sao cả. Nếu không phải Dạ Lưu Hiểu đưa ngươi lên Cửu Trọng Thiên, Khinh Hàn cũng sẽ không nhanh như vậy có cơ hội lấy được tin tức của Tô Nguyệt Hà vì cha ta báo thù.”

Xem ra ta bị thương thật đúng lúc a.

Lúc gần đi, hắn quay đầu hỏi ta: “Ở dưới thân Khinh Hàn, ngươi chưa từng bị hắn chinh phục qua sao?”

Ta ngây người, hài tử này nói chuyện cũng thật trắng trợn, ta lắc đầu thở dài.

“Hay là hắn căn bản chưa từng chạm qua ngươi?” Chân mày của hắn cau lại thành hình một tòa tiểu sơn.

Ta cười, khách quan, ngươi đáp đúng rồi.

Hắn không nói gì, nhìn chằm chằm ta, từng bước từng bước một lui về phía sau, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm.

“Sao lại ……Sao lại có thể chứ …… “

Tiếp theo hắn lại ngẩng đầu nhìn ta, cứ như ta là quái vật không bằng. Tựa như một con tiểu lộc đang chấn kinh, hắn bước nhanh ra ngoài.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5682 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5223 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4963 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4544 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4471 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4367 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter