Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Vũ Tập Ân

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Vũ Tập Ân
  3. Chương : 45

Chương : 45

Ta là Vũ Thiên Nguyệt, đại hoàng tử của Đông Vũ Quốc. Ngày còn bé ta vẫn mong có một gia đình ấm áp. Nhưng mà, càng lớn ta hiểu một chuyện, ta vốn không thể có một gia đình đúng nghĩa. Bởi vì ta sai lầm sinh ra trong đế vương gia.

Mấu hậu chưa bao giờ yêu thương ta. Nàng lúc nào cũng bắt ta phải thập toàn thập mĩ, bắt ta diễn kịch trước mặt mọi người. Khi ta mỏi tay vì tập viết chữ, nàng chưa bao giờ xoa giúp ta. Khi ta té ngã, chỉ nhận được đôi mắt lạnh lùng của nàng.

Phụ hoàng của ta là một người lãnh tình. Dù cho người đối với ta cũng rất quan tâm nhưng cũng không phải là quan tâm thật sự. Người đối ta cũng chỉ là cha – con quan tâm đôi chút. Có lẽ một phần vì người không thích mẫu hậu ta. Dù phụ hoàng ngồi kế bên mẫu hậu, hắn cũng sẽ không dùng đôi mắt ôn nhu hay chút tình cảm nào để đối nàng. Ta nhìn ra trong đó, đó là ánh mắt căm ghét và phẫn hận.

Có lẽ, mậu hậu không nhận thấy.

Có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ bị chính phu quân mình giết chăng?

Mà có lẽ, vì như thế nên phụ hoàng đối ta cũng chỉ là nghĩa vụ quan tâm chứ chưa bao giờ xuất phát từ trái tim người.

Mẫu hậu luôn nói ta phải làm thái tử, phải làm đế vương tương lai.

Ta lại không cần những thứ đó.

Ta chạy trốn khỏi thái phó. Chạy mãi chạy mãi, đến một bãi cỏ, ta mệt mỏi liền nằm vật xuống dưới. Nhìn những cánh chim bay lượn trên trời, ta thấy chúng hạnh phúc hơn ta nhiều lắm.

Ta ngủ quên rất lâu, khi trời đã về chiều, ta không muốn quay về Phượng Vũ cung.

Ta lang thang bất định, cũng không biết con đường này dẫn đến đâu.

Ta dừng chân khi thấy cảnh vật thay đổi, ánh chiều chiếu xuống một tòa lầu đã cũ và hơi hoang vắng. Ta sợ hãi nhận ra, nơi này thật khác với hoàng cung ta đang ở.

Rối loạn chạy mãi. Ta dừng lại khi nghe thấy một tiếng nãi nãi thanh vang lên.

Núp sau cây phượng vĩ, ta ló đầu ra nhìn. Ta kinh ngạc, lần đầu tiên thấy một đứa bé đáng yêu như thế. Đứa bé ngồi trong lòng của một tiểu cô nương, miệng lau lảu nói

“ Lan di, người thế nào lại muốn nghe nữa.”

“ Điện hạ nha. kể kể đi nha. Chuyện hôm qua đó.”

Nam  hài trợn tròn mắt nhìn. Rồi khụ khụ như một đại nhân thực thụ nói.

“ Được rồi. Lan di. Mấy câu chuyện này vốn để hống trẻ con thôi. Ta lại đi hống Lan di.”

“ Không nha. Nô tỳ chưa bao giờ nghe thấy chuyện đó lúc còn nhỏ. Kể đi điện hạ.”

“ Ân … Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ …”

Ta ngồi ẩn trong tàng cây rất lâu. Khi đứa nhỏ kia kể xong câu chuyện về một nàng công chúa ở trên tháp cao chờ hoàng tử đến cứu. Thanh âm non nớt có khi nói bị vấp nhưng thật sự rất lôi cuốn ta.

Trăng cũng đã mọc, hoàng cung đã lên đèn … Hai người kia cũng quay trở về nơi họ ở. Chỉ còn mình ta đứng ngơ ngác ở đó.

Ta quyết định đi về. Khi nhìn thấy mẫu hậu nổi giận bừng bừng, ta cũng lạnh nhạt bỏ đi ngủ. Càng làm nàng giận hơn, nhưng chung quy nàng cũng không làm gì được ta.

Ngày mai, ta nhất định phải đến thăm đứa bé kia.

—

Vậy là suốt nhiều ngày, ta tập thành thói quen núp sau tán cây, có khi lại trèo hẳn lên cây chờ đứa bé kia tới.

Đôi khi bé kể truyện cho người tên Lan kia nghe. Đôi khi lại ở một mình gẩy đàn, có khi lại ngồi vẽ gì đó, có khi lại trầm mặc suy nghĩ nhiều thứ.

Tiếng đàn của nam  hài không tính là hay. Có lẽ là tay còn yếu nên không thể gẩy đàn như người lớn, nhưng lại rất ấm áp. Có lẽ nam  hài đó đã dồn hết tình cảm vào tiếng đàn. Bởi vì bé đàn cho một nữ tử nghe. Ta từng đến thật gần và phát hiện nữ tử đó rất quen mắt, nàng ốm yếu nhưng luôn mang theo vẻ mặt dịu dàng nhìn nam  hài. Đứa nhỏ đó dù còn nhỏ nhưng lại vẫn luôn ân cần chăm sóc nàng.

Ta bỗng nhận ra, có lẽ ba người rõ ràng ở nơi đơn sơ lại hoang vắng này, có khi hạnh phúc hơn những người sống trong nhung lụa như ta và mẫu hậu.

—

Có một ngày khi ta đang ngồi trên tán cây phượng vĩ, nghe nam hài tự đàn. Nhận ra hôm nay hắn có tâm trạng rất buồn, nỗi buồn như tiếng nhạc, u mát trôi nổi chênh vênh rồi lại tản vào lòng người cảm giác triu nặng nhẹ nhàng.

Nữ tử ôn nhu đến gần bên nam hài kia nói

“ Ân nhi. Mẫu thân không sao.”

“ Mẫu thân. Người nên nghỉ ngơi.”

“ Ha ha. Ta không sao. Mẫu thân thật có lỗi với Ân nhi.” Nàng khẽ cầm khăn tay lau đi vài giọt nước mặt đang lăn trên má.

“ Mâu thân. Ngươi sao lại có lỗi với Ân nhi. Người đừng nghĩ nhiều.”

“ Là do mẫu phi không tốt. Nếu không phải ta bị biếm lãnh cung, không phải ta không biết tranh giành, thì có lẽ Ân nhi sẽ là một hoàng tử sống trong nhung lụa, yêu thương.”

“ Mâu thân a. Người đừng nghĩ thế. Nhung lụa chưa chắc đổi được hạnh phúc  , vàng bạc chưa chắc đổi được yêu thương, quyền thế chưa chắc đổi được bình an trong lòng. Hiện tại Ân nhi không có nhung lụa lại không có vàng bạc châu báu, cả quyền lực cũng không nhưng Ân nhi lại có hạnh phúc – yêu thương – bình an trong lòng. Ân nhi có mẫu thân là đủ. Chỉ cần nơi nào có người mình yêu thương thì nơi đó là nhà của mình.. Mẫu phi người đừng khóc nha.”

Nam  hài vươn tay lau lau nước mắt cho mẫu thân mình. Ta đứng lặng người trên tán cây.

Khi hai người kia rời đi, ta chạy như điên về phòng. Cả buổi tối hôm đó ta khóc.

Chợt nhận ra, ta vốn chẳng có thứ gì đáng giá.

—

Sau vài ngày, ta liền đi hỏi thăm mới biết đó là đệ đệ của ta – thất hoàng đế Vũ Tập Ân. Mẫu phi hắn vì bị oan mà đày vào lãnh cung, thất đệ cũng sinh ra và lớn lên ở đó.

Ta nắm chặt tay. Hiện tại ta muốn làm thái tử. Ta muốn mình có quyền lực đủ để giải thoát cho  thất đệ.

Một buổi sáng, ta không lên lớp mà vòng vào lãnh cung. Thất đệ vẫn đang ngồi nghịch cây đàn. Ta đứng lặng ở một nơi không xa lắm nhìn hắn.

Bất chợt hắn quay lại, hơi ngỡ ngàng khi ta đứng ở đó. Rồi mỉm cười với ta.

Ta bất giác quay đầu chạy thật nhanh.

Thất đệ, chờ ta. Ta sẽ giải thoát cho đệ khỏi lãnh cung. Ta sẽ cho đệ cuộc sống hạnh phúc nhất.

Từ lúc đó ta học tập nhiều hơn, nhưng lại hoàn toàn cách xa mẫu hậu. Ta không muốn dùng biện pháp của nàng, ta muốn tự mình leo lên ngôi vị đó. Ta phải tự mình cứu đứa nhỏ kia. 3 năm rồi, ta chưa từng quay lại lãnh cung. Ta phải cố gắng, thật cố gắng.

—

Mẫu hậu bị xử, cữu cữu cũng bị xử tử. Nàng bị biếm thứ dân. Trong lòng ta cũng có một tia đau lòng. Nhưng không oán giận phụ hoàng, người làm đúng. Mẫu hậu đã có quá nhiều tội nghiệt, nàng trả giá như thế là quá nhẹ nhàng.

Nhưng khi nghe phụ hoàng đón thất hoàng tử từ lãnh cung ra. Trái tim ta hoảng loạn.

Ta cảm thấy bất an.

—

Thời gian dần trôi, ta đè nén tình cảm của mình dành cho thất đệ. Có lẽ không nên nói.

Bởi ta nhận ra ánh mắt của phụ hoàng rất giống ta.

Phụ hoàng, người ta tối kính trọng, tối sùng bái.

Ta có thể tranh với cả thiên hạ những không thể tranh với phụ hoàng.

—

“ Đại huynh, ca sẽ đi biên cương sao?”

Sáng sớm hôm nay, thất đệ chạy đến chỗ ta. Ta mỉm cười ôn nhu hỏi hắn

“ Ân. Tiểu Ân đã khỏe?”

“ Ân nhi khỏe rồi. Đại ca, ngươi đi thật sao? Ngươi mới 14 tuổi a?”

“ 14 tuổi là bắt đầu lo sự nghiệp rồi a. Ha hả. Ta còn phải về làm thái tử chứ, phải không?”

“ Ca ca muốn làm đế vương thế sao?”

Ta cười nhẹ. Trước muốn. giờ có lẽ chỉ biết chọn được con đường đó thôi.

“ Chẳng phải các đệ không ai muốn làm sao?”

“ Cái này … ca biết?”

“ Ha hả. Lão nhị, tính cách bốp chốp, chỉ thích đùa nghịch, từ bé đã không muốn làm đế vương lắm quy tắc. Lão ngũ chỉ thích học võ, không thích học văn, mong muốn sau này được du ngạo giang hồ. Bát đệ và Cửu đệ đều không thích hợp làm vua. Còn đệ, đệ thích không?”

“ Không. Làm đế vương chỉ tràn ngập cô đơn, như phụ hoàng ấy.”

Ta khẽ cụp mi, phụ hoàng dù cô đơn nhưng vẫn còn đệ. Còn ta … Ta cười gượng nói.

“ Ha ha.  Vậy thất đệ muốn làm gì?”

“ Đệ … không biết nữa. Chưa có mục đích. Nhiều khi muốn thoát khỏi cung cấm, ra ngoài làm một người tự do , nhiều khi lại dứt không được nơi này.”

“ Vì có người để thất đệ lưu luyến sao?”

Ta hỏi. Ta biết người đó là ai? Sau bao nhiêu năm như thế, người nhanh nhậy sẽ nhìn ra thôi. Trong lòng ta một trận mất mát.

“ Vậy sao đại ca không nhận định về Tứ ca Vũ Di Lưu a?”

“ Vũ Di Lưu? Ta không biết rõ về tứ đệ lắm a. Nhưng nếu đệ ấy có ý định làm đế vương, ta sẽ đoạt.”

“ Tại sao?”

“ Vì nếu Di Lưu lên ngôi, các đệ sẽ không thể tự do làm gì mình muốn. Ân. Di Lưu không ác, nhưng lại hờ hững lạnh lùng với thân đệ của mình rất nhiều.”

“ Vì chúng ta, mà đại ca lựa chọn trói mình trong cung điện này sao?”

“ Ha ha. Ngốc. Làm vua cũng có thú vui của nó mà.”

Nói rồi, ta nhìn ngắm đàn chim đang tung bay trên bầu trời xanh thẳm. Ta từng thấy chúng hạnh phúc. Nhưng giờ ta cũng sắp hạnh phúc như chúng, chỉ trừ việc tương lai không được tự do thôi.

Ta khẽ quay sang bên thất đệ, cười nói:

“ Tiểu Ân đang có gì buồn sao?”

“ Không.”

“ Đừng dối ta, ta thấy ánh mắt của đệ giờ này đã trầm xuống.”

“ Không hề.”

“ Vì phụ hoàng sao?”

Trái tim ta thắt lại. Nhiều lần tự nói mình phải buông tay với tình cảm này. Nhưng có lẽ ta cần thời gian nhiều lắm.

Thất đệ không nói. Hắn im lặng. Ta vươn tay xoa mái tóc của hắn. Dù sao ta không thể hạnh phúc, thì cũng mong hắn hạnh phúc. Quyết tâm mấy năm trước có lẽ nên thực hiện như thế này đi.

“ Tiểu Ân, đừng nghĩ nhiều quá. Nếu phụ hoàng quyết định giữ kín tâm tư không nói ra, là vì hắn thực sự sợ đệ đau khổ và khó xử. Nếu thế, cứ sống như trước, không phải cả hai đều không day dứt sao.”

“ Đệ …”

“ Đệ đệ ngốc a.” Ta cười khẽ

“ Nếu một ngày nào đó, đệ không muốn ở bên phụ hoàng, ta sẽ dùng mọi cách để đưa đệ thoát đi. Vũ Thiên Nguyệt ta thề không để một ai làm tổn thương đệ đệ của mình.”

“ Ca …” Hắn nức nở.

“ Ngốc a, trời đã nắng lắm rồi, về đi không phụ hoàng lo a.”

“ Ân.”

Nhìn bóng dáng thất đệ đi thật xa. Cái hình ảnh đã khắc sâu vào trái tim ta nhiều năm, giờ cũng phải rời xa. Hi vọng vài năm ở biên cương sẽ giúp trái tim ta phai nhạt đi tình yêu ban đầu.

Ta cười rồi đi vào trong điện.

Nếu nói ai đem lại hạnh phúc nhiều hơn cho hắn, có lẽ ta sẽ tự tin nói ta sẽ đem đến cho thất đệ nhiều hạnh phúc hơn phụ hoàng.

Nhưng nếu nói hắn ở bên ai hạnh phúc hơn, ta lại không thể tự tin nói kẻ đó là ta.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5679 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5221 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4961 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4468 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4365 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter