Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
  3. Chương 292: Nhân Họa Đắc Phúc – Thanh Sắc Thần Quang Lại Có Thêm Ứng Dụng Mới

Chương 292: Nhân Họa Đắc Phúc – Thanh Sắc Thần Quang Lại Có Thêm Ứng Dụng Mới

Bụi mù tản đi…

Để lộ ra Thẩm Tam Vạn đứng đó. Tuy trông lão ta khá là chật vật nhưng không có vẻ gì là bị thương. Lão yêu quái lạnh giọng:

“Xem ra Đào đặc sứ phúc lớn mạng lớn, vẫn chưa cưỡi hạc về trời.”

Ngưng trong chốc lát, lão lại nói tiếp:

“Ồ, hay bây giờ phải gọi ngài là Tạ thánh nữ nhỉ?”

Tạ Thiên Hoa thở dài một hơi, cũng tiến ra ánh sáng, đáp:

“Bản tiểu thư đã sớm không còn là Thánh nữ của tộc Thanh Tước, hẳn chuyện này Thẩm viên ngoại đã sớm biết.”

Nói đoạn, lại cười nhẹ một tiếng:

“Còn phúc lớn mạng lớn thì cũng không dám nhận. Dù sao cũng chỉ là cổ độc nho nhỏ mà thôi, chả lẽ còn có thể làm khó dễ Bích Mặc tiên sinh? Còn phải cảm ơn phúc của các hạ, cho ta cơ hội thực hành chỉ dạy của sư phụ. Sau nếu có dịp, tiểu nữ nhất định phải mời gia sư rời cổ viện đích thân đến tạ ơn ngài đây.”

Lời này nói ra, cả ba người còn lại mặt đều biến sắc. Cố Tiểu Ngũ còn đỡ, chủ yếu cậu chàng chỉ ngạc nhiên về thân phận thật của Tạ Thiên Hoa mà thôi. Dù gì, đối với một tu luyện giả cấp thấp như cậu, nghe đến danh của Lão Thụ cổ viện cũng như Bích Mặc tiên sinh cũng đã là giỏi rồi. Còn những thứ cao siêu như cổ độc, họ Cố cũng chỉ cần biết là rất kinh khủng thôi. Thế nhưng, đối với “người trong nghề” như nữ sát thủ cùng Thẩm Tam Vạn thì lại khác.

Cả hai bọn họ đều hiểu khá rõ về cổ độc. Tại Huyền Hoàng giới, trong các loại độc, cổ độc vi tôn. Ngoại trừ chính người hạ cổ, cũng chỉ có rất ít người có khả năng giải được cổ độc, số người có thể tự giải cho bản thân lại càng ít. Nhất là loại cổ độc hạ cho Tạ Thiên Hoa ban nãy còn chuyên dụng để giết người, phát tác cực nhanh, trong vòng hai đến ba canh giờ sẽ lấy mạng nạn nhân. Chả thế mà khi nãy hay tin Tạ Thiên Hoa mới chỉ trúng độc, chưa chết, họ Thẩm cũng không vội vã hay lo lắng gì. Tại trong điều kiện bình thường, thì lời Mão cũng không sai, sống chết của nhị đệ tử cổ viện đáng lẽ chỉ là chuyện sớm muộn sau khi trúng cổ.

Lại nói, trong số những kẻ có thể giải cổ độc, có ai mà không phải đại lão một phương, tu vi siêu quần? Mà điều quan trọng hơn, là bất cứ ai trong số họ muốn giải cổ độc, còn cần phải trả giá lớn, không mất mười ngày nửa tháng tĩnh dưỡng thì cũng vô phương hồi phục thực lực. Thế nhưng vừa rồi, tiếp một chiêu của Tạ Thiên Hoa đã khẳng định cho họ Thẩm biết, cô nàng đã khôi phục cỡ bảy tám thành.

Điều này đồng nghĩa việc Bích Mặc tiên sinh có cách để Tạ Thiên Hoa, một kẻ còn chưa bước chân vào Vụ Hải, tự giải cổ độc, lại không cần trả đại giới. Thông tin này thực quá mức khủng bố!

Thẩm Tam Vạn còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này thì bỗng mắt lão trợn to, nhận ra cơ thể mình có chỗ không đúng. Lão quái vật có thể thấy người mình đang bốc khói, dùng thần thức thăm dò thì mới kinh hãi phát hiện, trong cơ thể lão, không biết tại sao lại tồn tại vô số điểm sáng nhỏ đang liên tục hấp thụ chân khí trên người và hóa tán máu thịt lão từ trong ra ngoài.

“Ngươi ra tay lúc nào?”

Thẩm Tam Vạn vừa tức giận, vừa kinh hãi hỏi.

Thì ra, ban nãy khi chiến đấu với con cổ trùng để giành giật mạng sống, Tạ Thiên Hoa ngoài ý muốn có thu hoạch không nhỏ. Cô nàng nhận ra cách sinh hoạt, phản ứng của cổ trùng khá giống với virus mà cô nàng đọc được trong sách giáo khoa. Vậy là vừa truy giết cổ trùng, vừa nghiên cứu nó.

Tạ Thiên Hoa lại đặt ra một cái giả thuyết, nếu như thay đổi một chút nguyên lý của việc dùng Thanh Sắc Thần Quang để thanh trừ công kích của ngoại vật vào cơ thể, đảo ngược dùng như một ám sát chiêu thì sẽ như thế nào? Đưa một con virus tạo từ Thần Quang vào cơ thể kẻ thù, để nó tự hấp thụ chân khí và nhân bản vô tính, sau đó hóa tán cơ thể địch nhân từ trong ra ngoài.

Thành thử, ban nãy, không phải là Tạ Thiên Hoa đánh trượt yết hầu của Thẩm Tam Vạn, mà thực chất chỉ là giương đông kích tây, thả cho virus thâm nhập cơ thể lão qua đường hô hấp. Chuyện sau đó thì y như giả thuyết được đặt ra. Cô nàng tiếp tục cho Thần Quang vòng lại tấn công, lại bước ra ngoài nói chuyện, kỳ thực cốt là để phân tán sự chú ý của họ Thẩm, để virus có thời gian hoành hành.

Đáng tiếc, do là lần đầu thử nghiệm, Tạ Thiên Hoa vẫn chưa hoàn toàn cân bằng được sức công phá và tốc độ lan truyền của virus, nên đã bị Thẩm Tam Vạn phát hiện ra quá sớm. Lão ta vận khí, dồn hết toàn bộ virus ra cánh tay trái rồi vung tay phải một cái, tự chặt đứt cánh tay “nhiễm độc”.

Cành tay vừa đứt ra, còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã hoàn toàn bị tịnh hóa thành khói xanh, tản mát trong thiên địa.

Thẩm Tam Vạn toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, quăng một ánh mắt đầy căm thù về phía Tạ Thiên Hoa. Rồi, lão cũng không dám ở lại lâu hơn, phất áo biến mất, chỉ còn nghe thấy giọng lão quái vật nói một câu:

“Chuyện ngày hôm nay còn chưa xong đâu!”

Tạ Thiên Hoa nhìn ra phía cửa hầm mỏ, trong ánh mắt vừa mừng, vừa sợ, lại có chút tiếc nuối, nhưng không đuổi theo. Mừng, vì giả thuyết của cô nàng lại một lần nữa áp dụng thành công bước đầu. Tuy vẫn sẽ phải nghiên cứu, thử nghiệm thêm, nhưng từ giờ cô nàng lại có thêm một đại sát chiêu. Sợ, vì uy lực của ám sát chiêu này còn hơn xa cô nàng tưởng tượng, nếu vừa rồi không bị Thẩm Tam Vạn phát hiện sớm, tin chắc đã có thể lấy mạng lão ta. Tiếc nuối, cũng chính là vì lần đầu thử nghiệm, còn chưa hoàn toàn khống chế tốt, để xổng một cái hậu hoạn.

Song, Tạ Thiên Hoa cũng hiểu rõ, thực lực của bản thân hiện tại tuyệt không phải là đối thủ của họ Thẩm. Tuy vừa rồi, nàng ta có thể dọa cho lão ta kinh hãi, đề phòng, rồi biết khó mà lui. Thế nhưng nếu cô nàng mà cố đuổi cùng giết tuyệt, dồn lão vào góc tường khiến lão chó cùng dứt dậu, thì khẳng định người chịu thua thiệt sẽ là bản thân nàng ta. Thành thử, tiếc nuối thì tiếc nuối đấy, nhưng Tạ Thiên Hoa cũng không ngu gì mà đuổi theo. Thay vào đó, cô nàng chuyển sự chú ý sang hai người Liễu Khả Hâm, Cố Tiểu Ngũ.

Gặp phải ánh mắt của cô nàng, Liễu Khả Hâm vội vàng quỳ xuống, nói:

“Tạ tiểu thư, tôi biết tội của tôi đối với ngài quá nặng. Không dám mong tha thứ, chỉ xin tiểu thư cho tôi chết một cái chết nhanh chóng!”

Cố Tiểu Ngũ nghe vậy thì mặt biến sắc, thốt lên:

“A Bích!”

“Ta không phải A Bích của ngươi, không cần vì ta mà lo lắng!”

“A Bích, anh biết em vẫn còn ở trong đó. Nếu không, vừa rồi tại sao phải lo lắng cho anh?”

“Ai lo lắng cho ngươi? Đừng tự mình đa tình!”

Tạ Thiên Hoa chưa kịp nói gì cứ thế bị vung cho cơm chó đầy mặt: “…”

Kỳ thực vừa rồi nàng ta ra tay đánh Thẩm Tam Vạn, cứu Liễu Khả Hâm một mạng vài phần là do cơ thể phản ứng trước não bộ, bị hành động xả thân cứu Cố Tiểu Ngũ của nữ sát thủ làm cảm động. Thế nhưng, lúc này có thời gian suy nghĩ kỹ hơn thì lại không rõ mình muốn làm sao. Chỉ là, cô nàng vừa mới rồi hồi tưởng lại lúc mình giết đám cướp đường, thì bên tai lại nghe văng vẳng hai câu nói:

“Ta không dám cho bản thân quyền phán xét người khác đã ‘hết thuốc chữa’ hay vẫn còn có thể hối cải, làm lại cuộc đời.”

“Ai mà chẳng có lúc vấp ngã? Chỉ cần còn sống, là người ta còn có thể thay đổi, tốt lên hoặc xấu đi… Giết một kẻ ác, các ngươi có thể giúp thiên hạ bớt đi một ác nhân, nhưng nếu có thể tha cho một kẻ biết hối cải, rồi truyền cảm hứng cho họ làm lại cuộc đời, thì lại có thể khiến giữa trời đất tăng thêm một người lương thiện.”

Trong đầu Tạ Thiên Hoa lúc này chợt xuất hiện một ý nghĩ: Hay là, làm theo gương sư phụ một lần, tha cho Liễu Khả Hâm một mạng?

Tằng hằng một tiếng, cô nàng mới nói:

“Ai nói ta muốn giết cô? Nếu cô thật sự thấy có lỗi với ta, thật sự muốn hối cải, ta cũng không ngại tha cho cô một lần này.”

Cố Tiểu Ngũ nghe vậy thì mừng rỡ, vội lạy cô nàng như vái sao. Nhưng Liễu Khả Hâm lại lắc đầu, nói:

“Tạ tiểu thư, tôi tội nghiệt quá nặng, trong người lại có ấn ký của Sát Thần Điện. Chỉ sợ cho dù tôi có muốn cả đời sám hối, Sát Thần Điện cũng không cho phép…”

“Nếu chỉ là vấn đề này, thì bản tiêu thư có cách xóa bỏ ấn ký trong người cô. Bây giờ ta hỏi cô một lần nữa, cô có nguyện ý sám hối, sống đời lương thiện hay không?”

Liễu Khả Hâm nghe vậy thì cũng rung động, toan nói “không thể nào”, nhưng nhớ ra thân phận đệ tử cổ viện của Tạ Thiên Hoa cùng việc đến cả cổ độc chính bản thân cũng không biết giải mà người ta còn tự giải được thì lời đến khóe môi lại nuốt ngược trở lại. Thậm chí, còn có chút hy vọng cùng chờ mong. Kỳ thực, cũng không phải Liễu Khả Hâm chưa bao giờ mơ tưởng đến việc rời khỏi Sát Thần Điện, chả qua là biết rõ đã gia nhập, trừ khi chết đi, không cách nào thoát ly tổ chức nên mới bỏ cuộc mà thôi.

Nữ sát thủ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cắn môi một cái, nói:

“Tạ tiểu thư, nếu ngài thực sự có cách, tiểu nữ nguyện cả đời còn lại sám hối lỗi lầm. Còn nữa, ơn này như phụ mẫu tái sinh, sau này tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp ngài!”

“Làm trâu làm ngựa thì cũng không cần. Cách của ta cũng không phải hoàn toàn nắm chắc không có nguy hiểm. Có nắm bắt được cơ hội hay không còn phải xem ở quyết tâm thay đổi và vận khí của cô.”

Cách xóa ấn ký mà Tạ Thiên Hoa nói, kỳ thực chính là cùng một phương pháp với giải cổ độc khi trước. Theo như lý luận của cô nàng, ấn ký của Sát Thần Điện hẳn cũng có thể tính là dị vật ngoại lai, có thể dùng Thanh Sắc Lợi Khuẩn xạ trị sạch sẽ. Chỉ có điều, ấn ký này đã ở trong người Liễu Khả Hâm nhiều năm, chỉ sợ đã có nhiều loại gắn kết với cơ thể nàng ta. Nếu bây giờ tiêu trừ, e rằng sẽ có một số tác dụng phụ khó lường. Thế nhưng, nếu không tiêu trừ, không những Liễu Khả Hâm không thể có cơ hội làm lại cuộc đời, mà chính Tạ Thiên Hoa về lâu về dài chỉ sợ cũng không cách nào yên tâm để nàng ta tiếp tục sống. Thành ra, nếu không làm một bước này thì cô nàng cũng không còn cách nào có thể tha mạng cho nữ sát thủ.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5803 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5314 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5044 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4621 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4552 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4519 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter