Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Cổ Tảo Văn

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Cổ Tảo Văn
  3. Chương 5

Chương 5

Một đêm này, Tần Kinh Thước bị đánh thức tới hai lần, một lần là do sinh vật không rõ lai lịch "ghé thăm" căn biệt thự nhưng lại bị trận pháp đánh lui, một lần là vì Tô Nhược bò lên trên sô pha nằm cùng cô rồi cướp mất chiếc chăn.

Tần Kinh Thước bất đắc dĩ đứng dậy tìm cho cậu ta một chiếc chăn khác, nhưng Tô Nhược lại không thèm ngó ngàng gì đến chiếc chăn cô vừa mang tới mà lại duỗi tay kéo cô đang nằm trên sô pha, cọ cọ vào mặt cô để làm nũng.

Cậu ta dính người giống như một con cún nhỏ, điều khiến cô không tài nào ngủ được đành ngồi xếp bằng trên sô pha đả tọa. Tô Nhược thật cẩn thận gối đầu lên đùi cô, ôm cả hai cái chăn thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Đồ Quy thì cứ nháo tới lui trong thần thức cô, nói rằng cô quá dung túng cho con zombie này rồi.

Dung túng hửm?

Cô khẽ mỉm cười, ai lại đi dung túng cho một con ác quỷ bao giờ?

Ngày hôm sau, Tần Kinh Thước bị một loạt tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, cô mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh tỉnh.

Tới rồi.

Bên cạnh không còn thấy bóng dáng Tô Nhược đâu nữa, chiếc chăn cậu đắp ngày hôm qua rơi trên mặt đất, bên ngoài còn có người lạ tới. Tần Kinh Thước sợ cậu xảy ra chuyện liền đứng dậy tìm kiếm, vừa đi đến cạnh cửa, cô dừng bước.

"Bang bang bang!" Âm thanh đập cửa vang lên dồn dập, bên ngoài không chỉ có một người. Trong chốc lát, tiếng đập cửa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng người nói chuyện.

"Tôi đúng là ngốc quá đi mất, về nhà của chính mình mà còn gõ cửa...... Ầy! Nhẹ chút, cửa này quý lắm đấy!"

Sau một trận phá cửa vô cùng bạo lực, bên ngoài vang lên tiếng cửa sắt đổ xuống.

"Này, Xán Xán, nhà anh to thật đấy, vườn cây ngô đồng này hình như có gì đó..."

Một thiếu niên hắng giọng trả lời: "Tôi không biế... Cẩn thận!"

"A!"

"A!"

"Đám hoa ngô đồng này ăn thịt người!"

Sau vài tiếng kêu thảm thiết, một thanh âm trầm thấp vang lên, "Tránh xa đám hoa ngô đồng đó ra, tất cả mọi người lui ra ngoài, Tiết Lượng, cậu mở đường, cậu có dị năng hệ hỏa, thiêu chúng nó đi!"

Giọng nói này có chút quen tai, Tần Kinh Thước mở một khe cửa nhỏ nhìn ra bên ngoài.

Trong vườn, hoa ngô đồng bay đầy trời, gió thổi ào ào hòa cùng với mùi máu tanh nồng.

Gió thổi tung đám hoa gây cản trở tầm nhìn, một người đang dùng hai tay tạo ra ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt hoa ngô đồng, mười mấy người đang tụm lại ở cổng lớn trước vườn, chỉ có thể thấy hình dáng mờ ảo của bọn họ sau đám hoa.

Tầm mắt Tần Kinh Thước dừng lại trên bóng dáng một người đàn ông.

Người nọ mặc một thân quần áo màu đen, một mình hắn quét sạch đám hoa ăn thịt người kia, mặc kệ ngọn lửa đang hừng hực sau lưng mà lao về hướng Tần Kinh Thước ở bên này.

Không biết là bị phát hiện từ khi nào, có lẽ là trong nháy mắt cô mở khe cửa kia người, ánh mắt sắc bén áp bức phóng về phía Tần Kinh Thước.

Lồng ngực Tần Kinh Thước đập mạnh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi xa lạ, bởi vì, người đang đứng trước cửa là Tiêu Linh.

Bạn trai cũ của Lộ Thanh Thanh.

Mấy ngày trước, bởi vì bị sốt cao nên hắn bị Thanh Thanh đẩy xuống xe, may mắn không chết. Hai ngày trước, một lần nữa đụng mặt, hắn giết hết đám zombie đuổi theo Thanh Thanh, sau đó lại tàn nhẫn bóp cổ Lộ Thanh Thanh đến chết.

Thân thể này còn lưu lại cảm giác sợ hãi đối với hắn, Tần Kinh Thước nhanh chóng đóng cửa lại, xoay người đi vào trong phòng tìm Tô Nhược.

Tô Nhược quả nhiên đang ở trong phòng, cậu tự nhốt bản thân lại, một mình run rẩy sau cánh cửa.

Tần Kinh Thước trầm mặc, cô cũng hiểu đại khái lý do cậu ta trốn đi.

Cậu là zombie, sẽ đói, theo bản năng sẽ muốn ăn thịt người, nhưng cậu vẫn giữ được một chút ý thức của con người. Cậu khắc chế cơn thèm ăn thịt người của chính mình.

Đúng là đứa bé ngoan.

Cậu nhẫn nhịn cực kì khổ sở, toàn thân trên dưới đều run rẩy, vào khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn về phía Tần Kinh Thước, mắt cậu chợt lóe một tia máu đỏ.

Tần Kinh Thước xoa đầu cậu trấn an rồi sau đó duỗi tay đến bên miệng cậu, nhẹ nhàng nói: "Uống chút máu trước đi."

Dù sao cô có bị cắn cũng sẽ không dính lây nhiễm.

Khuôn mặt Tô Nhược nổi lên những mạch máu đỏ au, mạch máu lan dần từ cổ tràn lên đến mắt cậu thành từng mảng đỏ đáng sợ, thân thể không ngừng run rẩy, cậu nhẫn nhịn đến nỗi đôi mắt trở nên đỏ hoe. Cậu nghiêng đầu tránh khỏi ngón tay của Tần Kinh Thước.

Không... Không thể!

Không thể tổn thương Thanh Thanh, không thể ăn thịt người.

Cậu rất muốn bỏ trốn, chạy trốn khỏi cái nơi khiến mình cảm thấy cực khổ này. Cậu lảo đảo đứng dậy nhưng lại bị Tần Kinh Thước ấn trở lại. Cô tự cứa rách ngón tay của mình rồi lần nữa đưa đến trước mặt cậu.

"Uống chút máu đi, đừng cắn!"

Lúc này đây, cuối cùng vẫn không thể vượt qua được bản năng, cậu nắm lấy ngón tay của cô rồi nhấm mút chỗ máu.

Một màn này đều bị Tiêu Linh nhìn thấy hết.

Đúng là cô, Lộ Thanh Thanh.

Người đàn ông siết chặt lòng bàn tay, không khí xung quanh hắn dần dần trở nên âm u đáng sợ.

"Thanh Thanh," âm thanh lạnh lẽo trầm thấp vang lên từ sau lưng, Tần Kinh Thước quay đầu lại, một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen, đeo găng tay hở ngón đang đứng ngược sáng, hắn để đầu đinh, vừa đẹp lại có nét hoang dã, mặt mày thâm thúy tuấn lãng.

Hắn không cười, cũng không có biểu cảm nào khác, chỉ hơi hiếu kì hỏi: "Tại sao cô chưa chết?"

Tôi chắc chắn đã bóp chết cô, tại sao cô vẫn chưa chết?

Tần Kinh Thước cũng nghe hiểu ý của hắn nhưng cô không hề đáp lại. Tô Nhược đang ngồi xổm trên mặt đất dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, cậu buông ngón tay Tần Kinh Thước ra, lưu loát đứng dậy, nhào về phía Tiêu Linh như một con thú hoang.

Bọn họ lao vào đánh nhau, Tô Nhược không hề có chiêu thức gì đặc biệt chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh và sự linh hoạt để chiến đấu với Tiêu Linh. Chẳng bao lâu, cậu ta đã bị đánh gục, bị Tiêu Linh đạp dưới chân.

"Thanh Thanh, cô đã nuôi được một con chó ngoan đấy." hắn dẫm lên mặt Tô Nhược, ánh mắt khiêu khích, "Đã chết rồi mà vẫn không quên che chở cho cô."

"Hai kẻ các người vốn nên chết đi mới phải." Ngữ khí lạnh lẽo tàn nhẫn.

Tiêu Linh nhìn Tô Nhược đang giãy giụa dưới lòng bàn chân, hắn rút một khẩu súng lục từ bên hông ra, kéo chốt an toàn.

Chỉ là giết một con zombie, hắn chẳng việc gì mà phải do dự.

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Tần Kinh Thước nhanh tay phi một cây chủy thủ sượt qua cổ tay Tiêu Linh tạo ra một miệng vết thương, khẩu súng trong tay hắn cũng theo đó mà rơi xuống.

"Lộ Thanh Thanh, cô cũng giỏi thật đấy!"

Hắn đá văng Tô Nhược đang nằm trên mặt đất ra, Tô Nhược bị đá đi rất xa, nặng nề đập vào trên tường rồi rơi phịch xuống, nằm bất động trên mặt đất không còn không nhúc nhích nữa.

Tần Kinh Thước muốn đi tới xem xét tình hình Tô Nhược nhưng bị Tiêu Linh ngăn lại.

"Mau, nói xem, cô đã sống sót bằng cách nào?"

Cánh tay vừa bị Tần Kinh Thước đánh tới của hắn vẫn đang chảy máu tí tách, một tay khác thì đang thi triển sấm sét lôi điện vô cùng đáng sợ.

Hắn là dị năng giả hệ lôi, giờ khắc này, Tần Kinh Thước mới chân chính cảm nhận được sát ý.

"Tiêu Linh, anh còn muốn giết tôi thêm lần nữa sao?" Cô không nhanh không chậm hỏi lại, "Chuyện của anh và Thanh Thanh chẳng phải đã huề vốn rồi à?"

"Huề vốn? Ha!"

Dòng năng lượng khủng bố trong tay hắn vừa đẩy đi đã lập tức đánh về phía Tần Kinh Thước, Tần Kinh Thước nhanh nhẹn né tránh,

Động tác di chuyển của cô nhanh đến nỗi chỉ để lại một tàn ảnh, làn váy trắng tung bay như cánh bướm đang dập dìu bay lượn. Sau khi né, ánh mắt cô bình tĩnh như nước, phảng phất như cực diện hiện tại chẳng là gì đối với cô, thần thái thong dong, khuôn mặt kinh diễm nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Mới hai ngày không gặp, cô như trở thành một người khác.

Không hiểu sao, Tiêu Linh đột nhiên có chút hứng thú.

Chỉ đơn giản là cảm thấy nếu như cứ giết người này đi như vậy thì thật đáng tiếc.

Hắn thu dị năng lại, đi về phía Tần Kinh Thước.

"Vừa rồi tôi chỉ đùa chút thôi, em từng giết tôi một lần, tôi cũng đã giết em một lần, chúng ta coi như đã huề nhau."

Tần Kinh Thước không nói tiếng nào, Tiêu Linh đi đến trước mặt cô, vươn hai ngón tay chạm lên khuôn mặt cô, trên tay hắn còn dính máu khiến khuôn mặt trắng nõn của cô cũng xuất hiện thêm hai vệt máu đỏ.

"Thanh Thanh à, hỏi em một chuyện, đừng giả làm người câm, em cũng không muốn... Tôi lại giết em thêm một lần nữa chứ?"

Tần Kinh Thước ngước mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén của hắn, cô khẽ nở nụ cười, ngũ quan thả lỏng tạo nên một đường cung xinh đẹp, trên gương mặt là một nụ cười xinh đẹp nhưng đáy mắt lại chỉ có sự đạm mạc cùng lạnh lẽo.

"Nếu đã coi như huề nhau thì cách tôi xa một chút."

Tiêu Linh không để ý tới sự lãnh đạm của cô, ngược lại càng ở gần quan sát cô, đáy lòng hắn càng cảm thấy rạo rực. Trước kia hắn đã từng yêu Thanh Thanh đến vậy, hắn nhẹ nhàng hỏi lại: "Em còn chưa trả lời tôi, em đã sống sót bằng cách nào."

"Không muốn nói?"

"Muốn tôi tha cho em mà em còn dám bày ra thái độ như này sao?"

Tần Kinh Thước không nói lời nào, không phải do áy náy, mà do bị hơi thở của ác quỷ nồng đậm trên người Tiêu Linh làm cho kinh sợ.

Con ác quỷ lớn nhất đang ở đây.

Nói không chừng, hiện tại còn chưa biết ai không buông tha cho ai đâu.

Cô liếc hắn, nhếch miệng cười: "Nếu không chịu buông tha, anh còn định giết chết tôi?"

Khuôn mặt người thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn, đáy mắt trong veo sáng ngời. Cô chậm rãi bước tới gần hắn, nhẹ nhàng như đóa lan ghé sát tai hắn, "Mong anh sẽ kiên quyết không buông tha cho tôi ~"

Trong nháy mắt, máu nóng dâng trào, chỉ có Tiêu Linh biết, cả cơ thể hắn đang rạo rực ra sao khi nghe những lời.

Chính là nó, mị lực của Lộ Thanh Thanh đang tản ra tứ phía.

Cô có khả năng khiến người ta bùng cháy chỉ bằng một câu nói. Kể từ khi gặp Lộ Thanh Thanh ở đại học cô đã luôn như thế này, không cần tốn chút sức lực nào đã có thể khiến người khác chết mê chết mệt vì mình, cho dù đã hiểu rõ bản chất của người này, nhưng bạn vẫn không thể khống chế bản thân mình không thích cô được.

Hiện tại còn hơn cả thế, hai ngày trước hắn còn có thể không chút do dự mà xuống tay bóp chết cô, nhưng giờ đây mỗi lần muốn đụng tới cô, hắn đều tự động xuống tay nhẹ nhàng hơn theo bản năng.

Ở cô ẩn chứa một lực hấp dẫn khó nói thành lời, càng lúc càng gây nghiện, loại cám dỗ chết người này tựa như hoa anh túc, cảm giác cứ như là...... Linh hồn đang bị cô câu đi mất.

Cảm giác không thể khống chế này thực sự khiến người ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Tay Tiêu Linh dần dùng sức, Tần Kinh Thước lập tức bị đẩy ngã xuống mặt đất, trái tim hắn bỗng nhói đau, thế nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng vui sướng.

Như thể hắn đang vừa phá bỏ toàn bộ gông xiềng đang cố kiềm giữ bản thân.

"Thanh Thanh à, thu liễm bản thân một chút, đừng cố dụ dỗ tôi."

Tần Kinh Thước: "......"

Đồ Quy ở trong thần thức hỏi: "Chủ nhân, cô vừa mới dùng thuật nhiếp hồn (săn, bắt hồn) của Hợp Hoan Tông đấy à?"

"Có phải cô đã nhiếp hồn thất bại không ha ha ha..."

Tần Kinh Thước: "......"

Không phải đã nói là tất cả ác quỷ đều yêu cô điên cuồng sao?

Cô bị đẩy đi, Tô Nhược ở chỗ góc tường khẽ cử động, lấy tư thế vặn vẹo bò dậy từ trên mặt đất, sau lao tới chỗ Tiêu Linh.

Một lần, hai lần, ba lần, khí thế hung ác xông tới, cứ nhào lên đi lại bị đánh bật ra, chẳng bao lâu, trên người cậu đã chằng chịt vết thương và bầm tím, mặt mũi cũng bầm dập, trông vô cùng tơi tả.

"Cũng thú vị đấy." Tiêu Linh thong dong bày ra dáng vẻ mèo vờn chuột, "Thanh Thanh, có muốn giết cậu ta không?"

"Đủ rồi!" Tần Kinh Thước đứng lên, ngăn cản Tô Nhược trước khi cậu ta lại lao vào Tiêu Linh lần nữa. Cô đưa lưng về phía Tiêu Linh, quay về phía Tô Nhược, giơ tay giúp Tô Nhược lau vết máu bên khóe môi.

Máu của cậu có màu đỏ đen, Tần Kinh Thước hỏi: "Có đau không?"

Xác sống không thể nói chuyện, nhưng hơi thở hung ác xung quanh cậu trong nháy mắt đã rút đi, cậu nhìn Tần Kinh Thước chậm rãi nở nụ cười.

Nụ cười ấy thuần khiết đến mức khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Tần Kinh Thước thấy có lẽ cậu đang rất đau, cô nói: "Đồ ngốc này, không muốn sống nữa sao."

Tiêu Linh đang đứng phía sau hai người họ cảm thấy một màn này vô cùng chói mắt, hắn không vui nói: "Coi tôi như không tồn tại à? Còn chưa trả lời tôi, em đã sống sót bằng cách nào? Tôi thực sự... Không còn đủ kiên nhẫn với em đâu."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5670 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4955 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4538 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4460 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4354 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter