Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện
  3. Chương 26

Chương 26

Edit: Hạ Vy

Sau khi rời khỏi cổng trường, Nguyên Húc không có về nhà ngay mà nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen mắt.

Cậu lon ton chạy lại, ngồi vào trong xe, thân thiết cọ cọ, “Cục cưng ơi sao anh tới đây?”

Lâu Khải đẩy người ra, kết quả cánh tay bị Nguyên Húc ôm lại, đành cau mày nói, “Có chuyện muốn nói với cậu.”

“Hôm nay Bạch Tân Nhạc chặn em ở cửa lớp.” Nguyên Húc tự động giải thích, “Nói mình hối hận lúc trước đối xử với em không tốt, muốn làm bạn với em.”

“Cậu đồng ý?” Hô hấp của Lâu Khải chậm lại.

“Đương nhiên là không.” Nguyên Húc lời lẽ chính đáng: “Mặc dù em không nhớ, nhưng những người xung quanh đều nói em từng theo đuổi Bạch Tân Nhạc, bây giờ sao có thể làm bạn với cậu ta chứ.”

Chàng trai dịch cơ thể, nhanh chóng ôm eo hắn, cười rất ngọt ngào, “Chung quy phải tránh hiềm nghi mà, không thể để cục cưng nhà em ghen được.”

Lâu Khải nhíu mày: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Hắn nhịn trong chốc lát lại nói: “Tôi sẽ không ghen.”

Cứ cảm thấy mới mấy ngày không gặp, Nguyên Húc dính người hơn rồi.

Nguyên Húc nghe xong lời của hắn, dường như có chút không vui bĩu môi, tức giận nói, “Anh không ăn dấm có phải không yêu em không!”

Lâu Khải:...

Hắn không biết vì sao chủ đề lại vòng qua nơi này, làm bộ không nghe thấy những lời cậu nói, giọng điệu hờ hững, “Mặc kệ Bạch Tân Nhạc, cậu ta sẽ lợi dụng cậu.”

“Nếu cậu ta thật sự nghĩ rằng lúc trước mình sai, muốn làm bạn với cậu, sẽ không lựa chọn chặn cậu ở cửa lớp mà đàm luận.”

“Em biết.” Nguyên Húc tiếp tục ôm eo hắn, tay không thành thật sờ cơ bụng hắn mấy cái, “Lâu rồi không gặp, ban đêm em còn phải về nhà, anh muốn thời gian ngắn ngủi quý giá này chỉ nói về đề tài mất hứng thôi ư?”

“...” Câu nói này quá nhiều lớp nghĩa, Lâu Khải nhất thời im lặng.

Hắn vươn ngón tay bốp một cái vào đầu Nguyên Húc.

Nguyên Húc bị đánh đến ngửa ra sau, không thể tin nổi trợn mắt nhìn hắn.

Người đàn ông này không có trái tim! Hắn nhất định không được!

“Thành thật ngồi yên.” Lâu Khải sửa lại cổ áo, “Bao giờ về ngủ.”

“Em chuần bị nói với gia đình dọn về ký túc xá, nhưng thực tế là về bên anh.” Nguyên Húc cảm thấy hôm nay độ chừng không chiếm được tiện nghi, đành thu liễm sắc tâm, “Em còn nói với bố mẹ và anh trai chuyện Elton, họ cũng không tán đồng chuyện em tiếp tục tiếp xúc với Elton.”

“Tuy rằng không có nói rõ.” Cậu bổ sung.

Lâu Khải mím môi, ánh mắt dường như hơi âm trầm.

“Anh tức giận?” Nguyên Húc nhạy bén nhận ra, chớp mắt, bỗng nhiên nói, “Họ không muốn em tiếp xúc với anh là có đạo lý, suy cho cùng thì nhà chúng ta bây giờ không quá tốt.”

Người đàn ông dời tầm mắt về phía cậu.

“Rất nhiều người nói với em, anh chỉ lợi dụng em để lấy mỏ quặng nhà họ Nguyên.” Nguyên Húc thấp giọng, “Em không tin họ, không chỉ vì cảm thấy mình không có tác dụng lớn như vậy, mà vì tin tưởng anh sẽ không làm vậy.”

Con ngươi màu hổ phách nhợt nhạt hơi rũ xuống, chăm chú nhìn ghế da đen, giọng điệu phảng phất như chứng thực, “Tình cảm của chúng ta là thật, không có xung đột lợi ích, không sai nhỉ?”

Lâu Khải nhìn cậu, đột nhiên hiểu rõ vì sao Nguyên Húc chưa bao giờ đề cập với hắn tình cảnh gian nan của nhà họ Nguyên, không phải nguyên nhân hắn từng nghi ngờ mỗi đêm, mà là đối phương không muốn tình cảm của bọn họ trộn lẫn lợi ích gút mắt gì đó.

Đây là một ý tưởng hết sức ngây thơ, trẻ con, thậm chí là ích kỷ.

“Đương nhiên.” Hắn nghe được mình nói như vậy.

Nhưng phần tình cảm này căn bản là giả dối, Nguyên Húc đối với hắn mà nói cùng lắm là một quân cờ hết giá trị lợi dụng là có thể vứt đi bất cứ lúc nào.

Chỉ hai chữ đơn giản đã khiến Nguyên Húc cong mắt lần nữa, nhích lại ôm lấy hắn, “Em biết cục cưng yêu em mà.”

Có lẽ là vì chột dạ, lúc này đây cậu không bị Lâu Khải đẩy ra.

Hai người ôm nhau suốt đường về nhà họ Nguyên, vẫn chỗ dừng xe cũ, Nguyên Húc có tật giật mình nhìn tài xế trước mặt, xác định đối phương không quay lại, hôn một cái chụt lên miệng Lâu Khải.

“Buổi tối call video.” Cậu nhỏ giọng.

Lồng ngực chợt trống không, bàn tay Lâu Khải đặt ở cạnh cậu khẽ giật giật, như thể theo bản năng muốn kéo cậu về. Nhưng rất nhanh, hắn xụ mặt lần nữa, sửa sang lại quần áo bị tiểu sắc quỷ kia sờ loạn, nhàn nhạt nói, “Về công ty.”

“Không về nhà sao?” Tài xế không nhịn được hỏi.

Lâu Khải không nói gì.

Trước mặt người ngoài hắn luôn cư xử như vậy, tài xế tập thành thói quen, nơm nớp lo sợ giẫm chân ga.

Lời vừa ra khỏi miệng gã ta đã hối hận, Lâu Khải không cần người lắm miệng, gã ta cũng không biết mình bị yêu quỷ gì mê hoặc tâm hồn hỏi câu đó nữa.

May mà Lâu Khải hình như không có ý tính sổ với gã ta, chỉ hờ hững nhìn ngoài cửa sổ.

Rất nhanh đã tới công ty, Tần Hà nhận được tin chạy muốn tụt quần mới tới công ty trước Lâu Khải một bước, chỉnh lại cà vạt, bày ra nụ cười hoàn mỹ của trợ lý, “Lâu Đổng, có phân phó gì?”

“Cần một bản hợp đồng.” Lâu Khải vừa đi nhanh vào thang máy, vừa nói, “Vấn đề hợp tác mỏ quặng với nhà họ Nguyên, điều kiện thích hợp thì cứ phóng khoáng.”

Tần Hà ngẩn ra: “Nhà họ Nguyên?”

Anh muốn hỏi gì đó, nhưng bị ánh mắt của Lâu Khải liếc qua, khiến anh câm miệng nuốt hết vào trong.

Nguyên Húc vậy mà thật sự có năng lực lớn như vậy, khiến Lâu Khải hồi tâm chuyển ý. Tần Hà ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã khiếp sợ như trải qua động đất cấp 8.

“Trước 10 giờ đêm nay, giao bản hợp đồng sơ thảo cho tôi.” Lâu Khải nói.

Bây giờ là 5 giờ 15, chưa đến 5 tiếng nữa là tới 10 giờ, biểu cảm Tần Hà nghiêm túc, “Được, Lâu Đổng.”

Vừa mới tan làm, nhân viên pháp vụ còn chưa kịp ăn miếng cơm nóng đã bị gọi lên lần nữa, mặc dù cả đám không vui, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.

Bọn họ tiếp nhận công việc, một đám rất ngạc nhiên. Đương nhiên người trong công ty đều biết rằng dự án tiếp theo của bọn họ cần mỏ quặng nhà họ Nguyên, nhưng Lâu Khải vẫn luôn không có biểu đạt ý nguyện hợp tác —— trong lịch sử quật khởi phấn đấu nhanh chóng của Lâu Khải, hắn rất ít hợp tác với người khác, phần lớn đều trực tiếp tiếp nhận.

Cho nên đa số người trong công ty đều cam chịu Nguyên gia sẽ có kết cục này.

“Lâu Đổng đột nhiên đổi tính.” Một nhân viên lẩm bẩm.

Tần Hà nghe thấy được, ánh mắt chợt lóe, gõ bàn: “Đừng tùy tiện nghị luận, Lâu Đổng nói trước 10 giờ phải nộp bản hợp đồng này.”

Trong lúc nhóm nhân viên bận đến tối tăm mày mặt thì Nguyên Húc đã về nhà ăn xong cơm chiều, còn bị Nguyên Miện xách ra ngoài tản bộ tiêu thực.

Dù sao thì nhà họ Nguyên cũng là kẻ có tiền, nơi ở dựa núi gần sông, phong cảnh tú lệ.

“Những gì trên mạng anh đã thấy hết.” Nguyên Miện đột nhiên nói, “Lúc trước Lâu Phụng Khải tìm em gây phiền toái, sao không nói cho mọi người biết.”

Nếu không phải Lâu Phụng Khải đăng chuyện này lên mạng, thì họ cũng không biết Nguyên Húc ở bên ngoài bị bắt nạt như thế.

“Chuyện này qua rồi, Lâu Phụng Khải cũng bị đưa ra nước ngoài, nhắc cậu ta làm gì.” Nguyên Húc chớp mắt.

Nói quá thành sai, chuyện này Lâu Khải tham dự không ít, nếu không cẩn thận lỡ miệng thì toi.

“Tin tức của em nhanh thật, Lâu Phụng Khải vừa rời đi chiều hôm qua em đã biết rồi.” Nguyên Miện hơi nhướng mày.

Nguyên Húc dừng chân, chột dạ đổi cách thức, mái tóc xõa tung run rẩy.

“Dù sao cũng là người muốn hại em, em đương nhiên phải chú ý.” Đôi mắt cậu tròn xoe.

“Vậy em có biết hai tay của cậu ta bị người ta đánh gãy không?” Nguyên Miện hỏi.

Mặc dù giọng điệu của anh hai rất ôn hoà, nhưng Nguyên Húc cảm thấy đối phương đã biết không ít chuyện, song độ chừng chưa biết cậu và Lâu Khải bây giờ ở chung, cho nên mạnh mẽ chống đỡ, “Cái này em cũng biết, hình như chọc vào người không nên chọc.”

“Cẩn thận chút, nếu bị bắt nạt thì phải nói với gia đình.” Nguyên Miện không tiếp tục hỏi nữa, y nhẹ nhàng xoa tóc Nguyên Húc, “Mặc dù bây giờ nhà ta tương đối khó khăn, nhưng bảo vệ em thì vẫn có thể.”

“Em không dễ bị bắt nạt thế đâu.” Nguyên Húc ưỡn ngực, “Lâu Phụng Khải còn bị em giết lại đó!”

Cậu ngược lại vỗ cánh tay Nguyên Miện, “Anh ơi, anh đừng lo, dù cho nhà chúng ta sụp đổ, em sẽ bán tranh nuôi mọi người.”

Họa mới vừa nói xong, đã bị Nguyên Miện vỗ đầu một cái, “Mặt trời nhỏ, em biết nói chuyện không?”

Cậu lẩm nhẩm, “Không muốn nói cũng không sao.”

Nếu cậu có thể thuyết phục được Lâu Khải, nhà họ Nguyên sẽ không rơi vào kết cục như trong sách... cậu nỗ lực tới gần Lâu Khải, không phải hoàn toàn vì sắc đẹp, mà còn muốn đối phương trở nên mềm lòng, ôn hòa với Nguyên gia một chút.

“Nếu Lâu Khải muốn hợp tác bình thường với Nguyên gia, mọi người sẽ đồng ý không?” Nghĩ đến cha Nguyên chắc như đinh đóng cột nói mỏ quặng là căn nguyên của Nguyên gia, không có khả năng nhượng lại, Nguyên Húc bèn hỏi.

“Sẽ.” Nguyên Miện thở dài: “Nhưng hắn không có lý do gì làm như vậy, hắn muốn thu mua Nguyên gia, cùng lắm lãng phí chút thời gian.”

“Nói không chừng đâu.” Nguyên Húc chớp mắt: “Con người phải luôn tin vào kỳ tích.”

Nguyên Miện mỉm cười nhẹ xoa đầu cậu.

Họ đi bên ngoài ở hết cả tiếng, mãi đến khi đêm xuống hơi lạnh, Nguyên Miện mới dẫn Nguyên Húc vào nhà.

Nguyên Húc đi ở phía trước, Nguyên Miện cũng không nhanh không chậm đi theo sau cậu. Trong tiểu khu có người khác, ban đêm dẫn chó đi dạo, không ít chó buộc dây xích chạy vui vẻ trước mặt họ.

Nguyên Húc rất thích động vật nhỏ, nhìn chằm chằm con chó chốc lát, chợt cảm thấy không đúng.

“Anh, anh đang cùng em tản bộ hay đang giữ em?” Nguyên Húc hoài nghi lại gần Nguyên Miện.

“Đương nhiên là tản bộ.” Nguyên Miện lời lẽ chính đáng.

Qua một lát lại nói, “Ban đêm mệt thì đi ngủ, ngủ không được thì vận động một chút, đừng hát.”

Nguyên Húc:?

Cậu mở to mắt.

“Chẳnh lẽ em hát không dễ nghe ư?” Nguyên Húc tức giận bất bình, “Hôm qua em còn...”

Thiếu chút nữa nói ra tên Lâu Khải rồi, cậu khẩn cấp phanh lại.

Tuy rằng không nghe được tên, nhưng Nguyên Miện xác định tối hôm qua Nguyên Húc hát ru người khác.

... Chắc chắn không phải Lâu Khải đâu, khó có ai có khả năng nghe hết bài ru kỳ quái đó. Ngay cả Nguyên Miện, người lự kính em trai như y còn thiếu chút nữa đi gõ cửa phòng bảo cậu nửa đêm không được nhiễu dân.

Lâu Khải đại khái vĩnh viễn sẽ không biết mình đã bị loại trừ hiềm nghi bằng cách kỳ cục này.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5723 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5254 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4990 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4570 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4488 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4422 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter