Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
  3. Chương : 3

Chương : 3

“Được rồi, ai cũng đói lắm rồi.” Lôi Đại Cường lấy tay vỗ vỗ bàn, lên tiếng.

Đối với Lôi Đại Cường, Đỗ thị rất ôn hoà, “Tôi không nói nữa là được. Ăn cơm thôi.”

Tần Miễn nhìn mâm màn thầu và một chậu canh rau dưa trong veo gần như không thấy váng dầu trên bàn, dù đã sớm đoán mức sống của nông dân thời cổ đại không cao thì vẫn lắp bắp kinh hãi.

Lúc hắn còn đang ngẩn người, mấy nam nhân mỗi người đều đã cầm một chiếc màn thầu ăn từng ngụm lớn. Họ ăn rất nhanh, một cái bánh chỉ hai ba phát liền hết, lại lấy chiếc thứ hai.

Bỗng nhiên một cái màn thầu được nhét vào tay, Tần Miễn quay đầu nhìn Lôi Thiết, Lôi Thiết không nhìn hắn, yên lặng ăn màn thầu. Tần Miễn nhìn những người khác đều ăn như hổ đói, mà nam nhân bên cạnh tuy cũng ăn rất nhanh nhưng không thô tục chút nào, thứ cảm giác không thích hợp kia lại xuất hiện. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hắn quay đầu nhìn bàn bên kia, các nàng cũng ăn giống bàn bên này nhưng canh càng loãng hơn, chỉ có vài lát rau cải trôi nổi.

Dạ dày lại réo. Tần Miễn cắn một miếng màn thầu, thầm nhíu mày. Không phải hắn chưa từng ăn khổ, hồi sống cùng ông bà ngọai, bữa sáng bình thường đều là bánh ngô hoặc màn thầu, cả bánh bao cũng hiếm khi ăn. Sau được Tần Thế Nguyên đón về Tần gia, mức sống mới tốt lên, hơn nữa trong lúc vô ý chiếm được một không gian có thể gieo trồng, hắn bắt đầu thích nghiên cứu các loại mỹ thực, tốt nghiệp xong thì làm nhiếp ảnh gia chương trình mỹ thực. Nhưng màn thầu này không biết làm từ gì, ăn vừa sượng vừa rát họng.

Nhưng hắn vẫn ăn hết cái bánh, lại uống một chén canh, dạ dày mới thoải mái lên chút.

Sau khi yên tĩnh ăn hết bữa sáng, Lôi Đại Cường bắt đầu an bài việc hôm nay cho mấy sức lao động trong nhà, lúc này là thời điểm cỏ dại sinh trưởng mạnh, cần nhổ hết cỏ trong ruộng. Đỗ thị thì phân việc cho các nàng dâu, Triệu thị nấu nước tưới rau, Tiền thị cắt cỏ cho heo ăn, Tần thị lên núi đốn củi, bà thì ở nhà trông cháu. Về phần Lôi Xuân Đào, nữ nhi cần nâng niu mới có thể tìm được nhà khá giả, hiện tại thái dương lên cao không nên ra ngoài làm đen da, chỉ cần ở trong phòng thêu hoa. “Tức phụ ta nghỉ ngơi.” Lôi Thiết mở miệng.

Mặt Đỗ thị lại đen, cứng ngắc nói: “Người nhà nông nào được chiều chuộng như vậy? Nghỉ ngơi vài ngày? Việc nhà đều bị chậm trễ.”

Tần Miễn biết mình chưa quen cuộc sống nơi này, tạm thời không thể rời khỏi Lôi gia nên giờ không thể trở mặt với Đỗ thị, đang muốn đáp ứng thì Lôi Thiết lại nói “Hắn nghỉ ngơi.”

Kế đó không để ý Đỗ thị, kéo Tần Miễn vào gian nhà cỏ, còn đóng cửa, sau đó đi.

Mắt Đỗ thị hồng lên, nhìn Lôi Đại Cường “Đương gia, ngài nhìn lão Đại đi, đúng là cưới tức phụ quên nương a…”

Lôi Đại Cường nhìn Lôi Thiết nhấc cái đòn gánh nặng nhất, không quay đầu lại đi thẳng ra cửa, mày cũng nhăn nhíu “Thôi đi, hiện tại sức khoẻ nhà lão Đại đúng là không được tốt, hai ngày nữa hãy nói.”

Đỗ thị vẫn rất nghe lời Lôi Đại Cường, tuy lòng không thoải mái nhưng cũng không nói gì nữa, tự an ủi chờ sức khoẻ nhà lão Đại tốt lên mới có thể làm nhiều việc. Nghĩ đến đây, bà không khăng khăng nữa, thấy hai cô con dâu khác còn đứng một bên không đi làm việc, tức đến nổ phổi, hai mắt trừng to, mặt lạnh không nói gì, song lửa giận nơi đáy mắt lại như cuồng phong quét tới Triệu thị, Tiền thị.

Triệu thị, Tiền thị vội vã cầm nông cụ, bước nhanh ra cửa.

Tần Miễn chờ trong gian nhà cỏ, nghe trong sân dần dần không còn động tĩnh, tâm tình thoải mái, cảm tạ Lôi Thiêt hơn hai phút, chốt then cửa lại, tung chăn, lấy vài bộ quần áo và hai cái gối đầu từ trong rương gỗ ra nhét xuống dưới chăn, tạo hiện tượng giả có người trong chăn, sau đó chui vào chăn rồi mới vào không gian. Đừng trách hắn cẩn thận như thế, gian phòng này đâu đâu cũng có khe hở, muốn nhìn lén rất dễ. Không gian là sự tồn tại nghịch thiên nên hắn phải đề phòng cẩn mật, không để bất cứ ai phát hiện ra nó.

Đáng lý hắn đổi sang một cơ thể khác, không gian không thể cùng theo đến, nhưng có lẽ từ khi trích máu nhận chủ, không gian đã hoà làm một thể với linh hồn hắn nên cũng cùng đến đây.

Sự tích hắn có được không gian ngẫu nhiên và ly kỳ vô cùng. Tối hôm đó, tâm trạng hắn rất tệ nên uống hơi nhiều rượu, bèn đi ra ngoài dạo cho tỉnh táo, vô tình bắt gặp hai người đàn ông đang hành hạ một con chó nhỏ trong rừng cây, khắp mình con chó chằng chịt vết máu, cuộn mình trên mặt đất kêu ư ử, tiếng rên đau đớn và bi ai, thê thảm vô cùng. Hắn giận không kềm được chạy tới, lấy ra di động uy hiếp hai tên kia là đã báo cảnh sát, hai tên kia là lưu manh, vẫn còn nhỏ, bị hắn dọa liền nhanh chân bỏ chạy.

Chú chó đã rất suy yếu, hắn không có kinh nghiệm xử lý vết thương cho chó, lại không dám tùy tiện xê dịch nó nên vội gọi điện thoại để bệnh viện thú y cho người đến xử lý, vừa khẽ vuốt cái đầu nhỏ đen an ủi vừa nói rất nhanh sẽ có người đến cứu nó.

Chú chó đen nhìn hắn một cái, kêu ư ử hai tiếng, gian nan đứng lên, liếm liếm lòng bàn tay hắn, há mồm phun ra một chiếc nhẫn ngọc thạch màu nâu đỏ rồi cất bước chân cà thọt đi.

Trước đó hắn uống rượu, đầu óc hơi mê man, ngồi ngốc hồi lâu, một trận gió thổi qua mới thanh tỉnh lại, đang nghĩ màn vừa rồi chỉ là ảo giác thì thấy trong lòng bàn tay thật sự có một chiếc nhẫn ngọc.

Hắn chấn động, vội vàng tìm kiếm chú chó đen kia. Nhưng nó đã không còn tăm hơi.

Chuyện này quá ly kỳ, hơn nữa rõ ràng chú chó đen kia thông nhân tính, không hề có ác ý, hắn giữ lại chiếc nhẫn ngọc thạch, còn quý trọng luôn đeo trên tay.

Đến năm 2012, lời tiên tri tận thế thịnh hành, tiểu thuyết mạt thế lại càng nhiều vô kể, lúc nhàm chán hắn có xem qua mấy quyển, cũng thấy hứng thú với tuỳ thân không gian trong tiểu thuyết, nhân vật chính mang không gian trong nhiều bộ đều là vô tình trích máu vào đồ vật thượng cổ mà mở ra. Hắn chợt tâm huyết dâng trào, đâm ngón tay rỉ máu nhỏ vào nhẫn, trăm triệu lần không ngờ thật sự mở ra không gian thần bí!

-Hết chương 3-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5680 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5222 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4961 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4468 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4366 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter