Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Yêu Hoặc Phật Tâm

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Yêu Hoặc Phật Tâm
  3. Chương : 22

Chương : 22

Edit: V.O

Ta nghe Pháp Hải thở dài nói với tiểu hòa thượng: "Tiểu Hòa, đệ vào trước đi." Tiếng bước chân đuổi theo ta. Ta không khỏi cong khóe miệng.

Bóng cây loang lổ vệt nắng.

"Nói đi." Hòa thượng đứng lẳng lặng ở bên cây, xoay phật châu, nhắm mắt, thản nhiên nói.

Ta đứng ở trước mặt hắn, nhìn mặt hắn, có một chút đau thương: "Hòa thượng..."

"Hửm?" Hòa thượng khẽ cau mày, nhưng không mở mắt, hỏi.

Ta hít một hơi thật sâu, ổn định sự chua sót trong mũi, nói: "Ta phải đi."

So với tâm tình của ta, hòa thượng lại không gợn sóng, giọng nói không thay đổi chút nào: "Trở về tu luyện sao? Tốt, sớm ngày tu thành chính quả."

"Ngươi không..." Không khó chịu sao. Ta không nói ra miệng, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, mạo hiểm tính mạng chạy đến Kim Sơn Tự, nói với hòa thượng vấn đề ta đi ngươi có khó chịu không.

"Xà Yêu?" Có lẽ ta yên lặng quá lâu, ta lấy lại tinh thần, hòa thượng mở mắt, mắt đen như mực phản chiếu bóng ta. Ta không khỏi khó chịu.

"Làm phiền rồi, ta không có chuyện gì lại đi tìm ngươi." Ta thất vọng, cười cười khó khăn, xoay người muốn đi.

Bước đi, một cái tay ấm áp mạnh mẽ kéo lấy cánh tay ta. Ta ngẩn người một lúc, nghe hắn hỏi: "Ngươi tới, chỉ vì nói lời từ biệt với ta?"

"Ừ." Đưa lưng về phía hắn, ta gật đầu, sự chua sót trên mũi lại bắt đầu lan tràn. Có lẽ là tay của hắn quá ấm áp, nếu không sao ta lại luyến tiếc hòa thượng thối chưa gặp được mấy lần này.

Một lúc lâu, sau lưng truyền đến giọng hòa thượng rất nhỏ: "Đi đi." Hắn buông lỏng tay ra.

"Hòa thượng." Ta chợt xoay người, mang theo gió nhẹ, nâng lên vài sợi tóc dài.

. . .

Thân thể hòa thượng cứng ngắc. Hắn ngẩn ngơ đứng tại chổ. Có lẽ hành động của ta quá làm cho hắn giật mình, hắn còn chưa phản ứng kịp, mặc cho ta tựa vào lòng hắn.

Ta không nỡ bỏ hắn. Mặc dù ta biết hắn từng tổn thương ta, có lẽ còn muốn mạng ta, mặc dù ta biết hắn là một nhân vật nguy hiểm, mặc dù ta biết hắn là Pháp Hải, hắn là cao tăng đắc đạo, ta vẫn là không khống chế được đến gần. Cũng không biết thế nào, cũng không biết rốt cuộc là tại sao.

"Xà Yêu!" Hòa thượng kinh hoảng đẩy ta ra. Giọng của hắn nổ tung ở bên tai của ta.

Ta bị đẩy ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, thất kinh? Trong đôi mắt có khiếp sợ, căm tức, còn có chút gì đó không rõ, ta không hiểu.

Ta nghe tiếng thiền trượng của hắn.

Trước mắt ta mơ hồ, bị nước mắt làm cho thế giới mơ hồ, dần dần nhìn không rõ vẻ mặt hòa thượng, chỉ một vùng kim quang mơ hồ, ta biết đây là thiền trượng của hắn. Hắn muốn ra tay sao? Ta vội vã làm phép chạy trốn.

. . .

"Thanh Nhi? Đã dọn xong chưa?" Tỷ tỷ đi tới. Ta thẩn thờ gật đầu. Tỷ tỷ sốt ruột về Hứa Tiên, nhất thời không nhìn ra ta có cái gì không đúng, nhưng cũng tốt, nếu không bây giờ ta cũng không biết giải thích thế nào.

Cứ như vậy, mang theo tâm tình đau khổ không rõ này, ta cùng tỷ tỷ đi Tô Châu.

Tô Châu, tỷ tỷ và Hứa tướng công của tỷ gặp mặt, dĩ nhiên là quan tâm một phen. Ta vô cùng không chịu nổi cảnh cổ nhân mặt đối mặt kích động gì gì đó, có lẽ bởi vì ta được dạy bằng giáo dục hiện đại chính tông, ta tương đối có khuynh hướng tình yêu thoải mái. Giống như ta và hòa thượng. . . "Phi phi phi, liên quan gì đến hòa thượng. . .gần đây ta sao vậy, không giải thích được. . ."

"Thanh Nhi, muội lầm bầm lầu bầu gì vậy. Gần đây luôn lẩm bẩm một mình, đã xảy ra chuyện gì sao."

Ta quay đầu lại, tỷ tỷ đi tới, sờ sờ trán của ta: "Có phải khí trời quá nóng không, có chút không quen?"

"Muội, vẫn ổn." Ta lắc đầu, cười có lệ.

"Vậy sao gần đây muội không yên lòng, nhìn thử vết bầm trên đầu muội đi, ngày hôm qua đã tông vào cửa. . ." Tỷ tỷ vừa nói vừa cười.

"Ôi, ôi, ôi, tỷ tỷ, tỷ đừng chọc muội. Muội chỉ quá rảnh rỗi nhàm chán. Cả ngày lẫn đêm không có chuyện làm. Tỷ lại thân thân mật mật với quan nhân nhà tỷ, không chơi với muội, cũng không cho muội dùng phép." Ta rối rắm nâng má.

"Được rồi, Thanh Nhi, tỷ biết trong khoảng thời gian này chúng ta gấp gáp lên đường, thật sự là uất ức cho muội." Tỷ tỷ ngồi ở bên cạnh ta: "Nếu không, Thanh Nhi, muội trở về động tu luyện đi. Trời càng ngày càng nóng, muội. . ."

Vậy không phải là rõ ràng tỷ tỷ không muốn rời Hứa Tiên sao? Tỷ nói đơn giản như vậy chỉ vì kiếm cớ để cho ta đi, không muốn làm chậm trễ việc ta thành tiên. Ta lại không ngốc, sao có thể đi chứ, lại nói ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ Bồ Tát nói với ta đâu.

Còn nữa, chờ ta thành. . .

Tỷ tỷ khuyên không có kết quả, cũng không để ý đến nữa.

Bây giờ tỷ tỷ càng ngày càng giống như một nữ tử phàm trần bình thường, không thánh khiết như trước. Tỷ tỷ học được nấu cơm, may quần áo cho Hứa Tiên, những chuyện vụn vặt này thật khiến tỷ tỷ có thêm mẫu tính. Gần đây tỷ tỷ lại bắt đầu giúp đỡ tướng công của tỷ tỷ mở tiệm thuốc.

Trong lúc rãnh rỗi, dieendaanleequuydoon – V.O, cả ngày ta nằm trên đỉnh cây thật to trong sân nghỉ ngơi. Ăn ngủ ngủ ăn, mấy ngày gần đây mập lên chút.

Mặt trời đang nóng, ta đang nghĩ có cần tắm ở trong hồ không. Đang yên lành tỷ tỷ lại gọi ta.

"Thanh Nhi? Có người tới tìm muội." Tỷ tỷ ngẩng đầu kêu ta từ trên cây xuống.

"Tới tìm muội? Ai?" Trong nháy mắt trong đầu xẹt qua bóng dáng hòa thượng, sau đó ta hủy bỏ, không thể nào là hòa thượng, vậy sẽ là ai.

"Nghiêm công tử lần trước tới tìm muội." Tỷ tỷ phủi phủi bụi đất trên người ta: "Bằng hữu của muội sao? Tỷ thấy hắn. . ."

Vẫn thật không nghĩ tới là Nghiêm Lộ Thành, ta cũng sắp quên mất hắn.

"Đương nhiên là bằng hữu, nếu không còn là cái gì." Ta ngáp, ta biết tỷ tỷ muốn hỏi gì, nhưng ta thực không có ý kia.

"Thanh Nhi, loài người quá yếu ớt, muội đừng trêu chọc tình cảm của bọn họ." Tỷ tỷ sờ sờ đầu ta.

"Biết rồi." Ta qua loa, đi theo tỷ tỷ ra hậu viện, dĩ nhiên ta biết con người yếu ớt thế nào, Nghiêm Lộ Thành, hắn tới tìm ta làm gì.

"Tiểu Thanh, đã lâu không gặp." Ta vừa đi vào đại sảnh, đã thấy ánh mắt lấp lánh của Nghiêm Lộ Thành, ta không khoa trương, người này giống như thấy thức ăn, nghênh đón ta rất nhiệt tình.

Dường như hơn nửa năm không gặp, người này lại trở nên dễ nhìn? Người anh tuấn như hắn ở nhân gian thật đúng là vô cùng hiếm.

"Hai người nói chuyện đi, tỷ đi pha trà." Tỷ tỷ đoan trang nói, nhường chỗ cho ta và Nghiêm Lộ Thành.

"Lộ Thành, sao ngươi lại đến?" Ta tùy tiện ngồi xuống ghế, hỏi.

"Trước đó vài ngày ta đi tìm cô nương, phát hiện các ngươi không ở đó, hỏi thăm được các ngươi đến Tô Châu, ta mới đến tìm cô nương."

"Tìm ta? Tìm ta làm gì, sao, chẳng lẽ ngươi thích ta." Ta nhíu mày, mở miệng. Muốn chọc hắn.

Vẻ mặt Nghiêm Lộ Thành hơi khựng lại, sau đó nở nụ cười ha ha: "Cô nương nói đúng, ta thích cô nương." Hắn giơ tay lên sờ sờ đầu của ta: "Tiểu Thanh, ta lớn như vậy, nhưng chưa từng thấy cô nương nào thú vị như cô. Ha ha."

"Thích ta sẽ xui xẻo." Ta ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Ngươi không thể có tình cảm với ta." Ta chính là xà yêu, bây giờ ngươi không biết, ngày nào đó ngươi biết, sẽ bị hù chết giống như Hứa Tiên, vậy ta sẽ bị lên án.

"Tại sao." Hắn nhếch mày: "Ta mặc kệ nhiều như vậy, tiểu gia ta coi trọng nàng, qua vài ngày, ta sẽ tới xin cưới."

Ôi chao? Sao trước kia ta chưa từng thấy bộ dạng vô lại này của hắn? "Lộ Thành, không phải trước kia ngươi giả vờ ngoan với ta đó chứ, từ lúc nào thì từ công tử ca cử chỉ lễ độ biến thành bộ dạng du côn lưu manh này?"

"Ta vẫn như vậy, chỉ là. . .lười phải giả bộ." Hắn thay đổi bộ dạng khiêm tốn lúc mới vừa vào cửa, mắt hoa đào cũng híp lại. Cho dù ta biết thế nào là lật mặt. Mấy tháng không gặp, đều giống như thay đổi thành người khác.

"Ta bất kể ngươi có bộ dạng gì, dù sao ta không gả, tốt nhất là ngươi bỏ suy nghĩ này đi." Ta bĩu môi.

"Tại sao, nàng có người trong lòng rồi sao?" Nghiêm Lộ Thành trợn to hai mắt.

"Người trong lòng. . ." Hòa thượng. . .ta thoáng thất thần, phản ứng kịp: "Phi phi phi, ta nào có người trong lòng nào, ngươi đừng nói bậy."

"Vậy sao không được, mắc gì nàng không gả cho ta, vẻ ngoài của ta không xấu, hoàn cảnh thì thành thật mà nói cũng coi là giàu có, hơn nữa nàng là chính thê." Nghiêm Lộ Thành vung tay, nhẹ cau mày, thoạt nhìn rất không hiểu.

"Chuyện này. . .dù sao ta chỉ tạm thời không có tính toán đó!" Ta căm tức trừng mắt, giọng nói rất không tốt. Mắc gì quấn ta, làm phiền ta nữa ta sẽ hiện nguyên hình, dọa cho ngươi sợ đến không dám tới tìm ta nữa.

"Được rồi, được rồi." Thấy ta tức giận, Nghiêm Lộ Thành thở dài: "Vốn tính cưới nàng về nhà sớm một chút, đỡ phức tạp, nàng không chịu, thì qua vài ngày nữa. Gần đây ta thật sự tương đối bận rộn."

"Bận cái gì, sao ngươi bận nhiều chuyện vậy?" Nhất thời ta tò mò, người này không thấy mặt mũi, thỉnh thoảng mới hiện ra một lần. Nhớ ngày đó thấy hắn có không ít tùy tùng, xem ra cũng là công tử ca phú quý.

"Chuyện này. . ." Nghiêm Lộ Thành cúi thấp đầu, không lên tiếng. Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng đang rối rắm vấn đề có nên nói cho ta biết hay không.

"Này này, mới vừa rồi là ai nói muốn lấy ta, chẳng lẽ ngươi để ta cứ không biết gì cả về ngươi rồi gả cho ngươi à?" Ta cố tỏ vẻ đau lòng cúi đầu. Trên thực tế, trong lòng ta cũng vui vẻ.

"Được rồi, được rồi, Tiểu Thanh, nàng đừng như vậy, ta nói không được sao?" Nghiêm Lộ Thành đè lại vai của ta: "Thật ra thì. . .cha ta là. . . Thái Sư. . ."

"Cái gì?" Thái gì? Hắn nói gì? Thái Sư, đó không phải là Tể Tướng sao? Dưới một người trên vạn người? Hắn là con trai của Thái Sư! Lừa người à!

"Ta là con trai của Thái Sư đương triều. Chính là như vậy." Nghiêm Lộ Thành nhún nhún vai, bĩu môi, nghiêm mặt: "Nếu bây giờ nàng muốn gả cho ta, hối hận còn kịp."

Kịp em gái ngươi! Con trai của Thái Sư đương triều, sao ta hốt được, đến lúc đó Thái Sư tùy tiện ra lệnh, kết quả không phải là Hứa Tiên, tỷ tỷ khóc chết. Ta cũng không muốn gây họa.

"Đi đi, ngươi đi nhanh đi, sau này ngàn vạn đừng tới tìm ta." Ta đẩy hắn ra bên ngoài.

"Tiểu Thanh, nàng làm gì thế!" Hắn có chút bất ngờ, nhưng phản ứng kịp, túm lấy cánh tay ta. "Mắc gì không cho ta tới tìm nàng, chuyện này có liên quan gì đến chuyện ta là con trai của Thái Sư sao?"

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5687 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5226 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4965 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4545 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4473 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4373 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter